Chương 20: Biết được bộ mặt thật

Hy Lâm nằm gối đầu trên tay của Trạch Minh, hơi thở vẫn còn gấp gáp chưa thể điều hòa lại bình thường ngay lập tức. Trạch Minh thì ngược lại, sau một trận cuồng nhiệt, anh trở nên sảng khoái hơn hẳn, vẫn còn nhiều sức nằm ngắm nhìn cô.

“Hy Lâm, bây giờ em đã chính thức là của anh rồi, em chạy không thoát được.”

Trạch Minh đưa tay lên mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hy Lâm liếc mắt lên nhìn anh, bất giác lại mím môi, dòng lệ cũng tràn ra hai bên khóe mắt. Cô đấm yếu ớt vào người anh liên tục, giọng nghẹn ứ buông lời oán trách “Anh ác lắm, em không phải là công cụ của anh, không phải là món đồ chơi để anh tiêu khiển…”

Mặt cho cô đã đánh anh bao nhiêu cũng được, anh vẫn đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng.

“Em đã nói là chúng ta chia tay rồi, sao anh vẫn như vậy…”

Cô cựa quậy thêm một lúc, rồi bất lực nằm im khóc nấc trên trong vòng tay của anh.

Chờ cô bình tĩnh hơn một chút, anh mới bắt đầu nói “Là Tô Hiểu Linh đã nói gì đó với em, đúng không? Là lỗi của anh đã không nói hết với em ngay từ đầu, mới khiến em bị cô ta lừa gạt, anh xin lỗi.”

Hy Lâm nghe anh nói liền ngạc nhiên, tiếng nấc xen lẫn giữa câu hỏi của cô “Lừa… gạt?”

Chuyện đã nghiêm trọng đến mức Hy Lâm đã chịu đả kích mà muốn chia tay với anh, so với việc để cô thất vọng về một người từng yêu mến thì nói ra để cô biết sự thật sẽ tốt hơn nhiều.

Anh kể ra hết từng việc mà Tô Hiểu Linh đã làm để hãm hại cô, ly gián mối quan hệ của hai người, kể cả động cơ của cô ta là gì cũng không thể qua được mắt anh.

Những chuyện này cô cũng từng nghĩ qua lúc Tô Hiểu Linh hẹn cô ra gặp mặt, nhưng ngàn vạn lần cô cũng không ngờ Tô Hiểu lại có thể trở thành con người không từ thủ đoạn đến như vậy, vậy Tô Hiểu Linh luôn gần gũi, thân thiện, nhiệt tình trước mặt cô bao lâu nay, tất cả đều là giả tạo hết sao?

Nhớ lại lúc ở quán rượu, Tô Hiểu Linh đã trông rất đau khổ, cô không nghĩ đó chỉ là diễn, cô trầm mặt xuống, ngập ngừng nói nhỏ “Chị ấy làm vậy… có lẽ chỉ vì quá yêu anh.”

Trạch Minh bỗng cười nhạt, giọng anh tỏa ra sự chế giễu khi nói tới “Yêu? Nhẫn tâm vứt bỏ người yêu khi gặp hoạn nạn làm sao có thể gọi là yêu?”

Hy Lâm ngẩng mặt lên, cô chống tay ngồi dậy, cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Vậy anh có còn yêu Tô Hiểu Linh không?”

Đối với câu hỏi của cô, Trạch Minh cau mày lại, rồi lại thở dài, anh đưa tay ra kéo cô nằm lên thân thể, hai khuôn mặt gần sát, hai cặp mắt đối diện, anh kiên quyết khẳng định.

“Không! Anh nhớ em đã hỏi anh một lần rồi và em có hỏi thêm bao nhiêu lần nữa thì câu trả lời vẫn không thay đổi.”

Hy Lâm nhìn anh ngập ngừng, đôi mắt không dám nhìn thẳng như còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng anh lại hỏi ngược lại một câu khiến cô không còn gì ngờ vực nữa “Em tin lời của Tô Hiểu Linh hơn anh?”

Câu trả lời lập tức hiện ra trong đầu cô không cần suy nghĩ, đương nhiên là cô sẽ tin anh hơn, từ nhỏ đến lớn Trạch Minh còn chăm sóc cô nhiều hơn cả ba mẹ nuôi, ai lại đi thương lại một người tận mười mấy năm ròng chứ, cô thật ngốc.

Câu trả lời sắp thốt ra đến cửa miệng, cô bất chợt cảm thấy có lỗi, nét mặt cô trầm xuống áy náy.

“Em xin lỗi, em… không nên nghi ngờ anh.”

Trạch Minh cười nhẹ, vuốt vuốt ngón tay lên cằm của cô.

“Từ nay về sau, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được nói chia tay nữa, nếu còn tái phạm anh sẽ phạt nặng gấp mấy lần hôm nay, rõ chưa.”

Khóe môi của Hy Lâm hơi rung, cô ngước gương mặt đỏ bừng lên nhìn anh, nụ cười của anh lại lóe lên có chút gian xảo, bầu không khí một lần nữa lại trở nên ám muội.

Đột nhiên âm thanh đập cửa rầm rầm từ cửa phòng vang lên, phá nát bầu không khí vướng mùi ái tình ở trong phòng, cô giật mình tức tốc đẩy anh ra, tay chân luống cuống nhặt lại quần áo.

Trạch Minh có chút tiếc nuối, nhưng hôm nay có vẻ không thể tiếp tục nữa rồi.

“Anh cả, Hy Lâm, hai người làm gì trong đó mà lâu vậy, anh hai và ba mẹ vừa về, hai người mau xuống đi.” Là tiếng của Tinh Diệu bên ngoài hét lớn.

Trạch Minh vẫn rất thản nhiên, trong khi cô lại lo sốt vó lên vì sợ sẽ bị phát hiện ra, cô và anh vừa rồi… thật xấu hổ.

Ngày hôm đó ở khách sạn lần đầu tiên với anh cô cũng không có cảm giác gì, sao giờ cơ thể cô lại đau nhức như vậy, chỉnh trang lại xong, cô vỗ mặt cho tỉnh táo mới bước ra.

Cô vừa mới bước chân ra đã đóng vội cửa lại, không ngờ Tinh Diệu vẫn còn chờ ở cửa “Này, sao cậu lại đi khập khiễng vậy?”

“Chết rồi, không lẽ Tinh Diệu đã…” Cả người của Hy Lâm cứng đờ, cô nuốt nước bọt căng thẳng, đầu đang nhảy chữ để tìm một lý do.

Tinh Diệu bước tới khoác tay lên vai cô, cậu ta nhếch miệng cười gian “Bị anh cả phạt quỳ đúng không? Nói đi cậu đã gây ra chuyện lớn gì vậy hả?”

Hy Lâm theo phản xạ của một diễn viên mà lập tức nhập vai diễn qua mắt Tinh Diệu, cô đẩy Tinh Diệu đi xa phòng của Trạch Minh trước, vừa đi vừa nói, cô tỏ ra ngượng ngùng nói nhỏ “Thì… tôi đi vay lãi suất cao, vừa rồi họ lại tìm anh cả đòi nợ nên anh ấy mới tức giận, báo hại tôi bị quỳ giơ hai tay lên cả tiếng đồng hồ, giờ cả người đều bị đau mỏi. Haizzz, cậu đừng có nói với ba mẹ đó, nếu dám nói, tôi từ mặt cậu.”

Tinh Diệu vậy mà lại tin răm rắp lời cô nói, cô cũng thầm thở phào trong lòng.

Trạch Minh vẫn thư thả tắm rửa rồi bước ra, nhìn chăn gối trên giường bừa bộn, chân anh bất giác di chuyển lại gần, tay nắm một góc lật tấm chăn lên, trên chiếc ga giường trắng tinh lại có lẫn một vết màu đỏ, môi anh hơi cong lên rồi cứ để như vậy mà bước ra khỏi phòng.

Vài ngày sau, Hy Lâm trở lại phim trường, cô vẫn dùng chung phòng trang điểm với Tô Hiểu Linh, nhìn thấy cô ta cô không còn niềm nở như trước nữa.

Trạch Minh có dặn cô cứ mặc kệ cô ta đừng để ý tới nữa, nhưng có vẻ anh vẫn chưa hiểu tính cách của phụ nữ cho lắm.

Lúc thợ trang điểm chưa đến, cô cố ý ngồi trước gương tay sờ lên môi, ngắm nhìn phần bị sưng trên môi, đôi mày cô chau lại như đang rất khổ sở.

Đúng như dự đoán, Tô Hiểu Linh thấy cô như vậy liền tỏ ra quan tâm, cô ta đến lại gần hỏi thăm cô “Lâm Tịch, môi của em bị làm sao vậy, bị côn trùng cắn sao?”

Hy Lâm đột nhiên tỏ ra ngại ngùng, ấp úng nói “Em… đúng là bị cắn, nhưng không phải côn trùng…”

Tô Hiểu Linh vẫn chưa nhận ra ý tứ của cô mà thản nhiên hỏi tiếp “Vậy là thứ gì?”

Hy Lâm ghé sát tai của cô ta, thẹn thùng nói nhỏ “Cũng không phải thứ gì, mà là… bạn trai.”

Tô Hiểu Linh nghe xong, cả người của cô ta cứng đờ, nụ cười trên môi không còn giữ nguyên nữa, chiếc điện thoại trên tay cô ta cũng đột nhiên rơi xuống, vỡ cả màn hình, âm thanh của tiếng va chạm vang lên làm Tô Hiểu Linh giật mình.

Trong lúc cô ta cúi xuống nhặt điện thoại, cô được dịp cười nhẹ một cái rồi lập tức thu lại “Điện thoại vỡ rồi, chị Hiểu Linh, chắc chị phải thay cái mới thôi.”

Tô Hiểu Linh cười gượng, cô ta gật đầu nhẹ “Ừm… phải thay thôi.”

Mã Lợi lúc này đi vào, thấy Hy Lâm đứng sát Tô Hiểu Linh, cô ta lại hằn hộc đẩy cô ta, hai mắt trợn ngược, cô ta chống nạnh nói “Cô lại có âm mưu gì, muốn hãm hại Hiểu Linh nữa sao?”

Hy Lâm khoanh tay nói mỉa mai “Cô nói khó nghe quá, chị Hiểu Linh cũng đã đăng bài đính chính cho tôi rồi, sao cô cứ một mực khẳng định là tôi cố ý giống như cô cũng có mặt ở đó vậy.”

“Tôi…” Mã Lợi chột dạ không thể đáp trả, Tô Hiểu Linh mới giật tay Mã Lợi lại, ra mặt hòa giải.

“Chị Lợi, chuyện đã qua rồi, Lâm Tịch thật sự không cố ý mà, chị đừng nói nữa được không?”

“Lâm Tịch, em cũng đừng để ý lời của chị Lợi, chị ấy chỉ vì lo lắng cho chị thôi.”

Hy Lâm mỉm môi cười, nắm lấy tay Tô Hiểu Linh “Em hiểu, em chưa từng thấy ai bao dung như chị, người được chị yêu chắc phải tu tận ba kiếp.”

Hy Lâm buông nhẹ tay Tô Hiểu Linh ra, đảo mắt nhìn qua Mã Lợi, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt đắc ý, tươi cười nói tiếp “Haizzz, chỉ tiếc em thì không so bì được với chị, bạn trai của em… chắc chỉ mới tu được hai kiếp thôi nên mới gặp phải em.”

Bị cô giễu cợt thẳng mặt, Tô Hiểu Linh cắn răng, bấu chặt hai tay vào chiếc váy nhìn cô thong dong rời đi.

“Thái độ của Lâm Tịch như vậy là đã rõ, cô ta biết hết mọi chuyện rồi. Hiểu Linh, tôi nói để cô giải quyết, không cho tôi nhúng tay vào, giờ thì hay rồi, bị cô ta lên mặt.”

Tô Hiểu Linh đột nhiên phát điên, cô ta ném mạnh chiếc điện thoại vào tường, lần này nó vỡ ra từng mảnh, cô ta hét lên “Tôi đã làm hết sức rồi, tại sao, tại sao bọn họ vẫn không có dấu, hiệu rạn nứt, lại còn…”

Tô Hiểu Linh ngồi gục xuống sàn khóc thảm thiết, Mã Lợi nhăn nhó nhanh chóng đi đóng cửa phòng lại.

Mã Lợi bóp lấy cằm của cô ta nâng lên, trợn mắt, nghiến răng nói “Cô đang làm cái quái gì vậy, tôi đã dặn lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của mình. Nhìn cô đang rất thảm hại đó cô biết không?”

“Thảm hại, không, tôi không muốn, chị Lợi, tôi không muốn thảm hại.”

Tô Hiểu Linh bám lên hai cánh tay của Mã Lợi, rối rít nói.

Mã Lợi tặc lưỡi, nghĩ thầm trong bụng “Thật là vô dụng.”

Mã Lợi trấn an Tôi Hiểu Linh trước, còn trong đầu vẫn nghĩ ra kế hoạch đối phó “Chuyện đã đến nước này, Lâm Tịch cũng đã biết rồi thì Tần tổng sẽ sớm có hành động thôi, nếu Tô Hiểu Linh mất hết tất cả thì mọi công sức của mình cũng sẽ sụp đổ, không thể để chuyện đó xảy ra được.”