Chương 35: Giận nhau

Đã liên tục nhiều ngày Trạch Minh không đến ở lại nhà Hy Lâm nữa, cô đã nhiều lần nhắn tin, thậm chí gọi điện thoại cho anh cũng không thấy anh trả lời, điều này khiến cô rất lo lắng và cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh.

Cô gọi điện thoại về nhà, dì Chu cũng nói Trạch Minh đã không về nhà mấy ngày nay, mỗi ngày chỉ có trợ lý của anh đến nhà lấy đồ.

Hy Lâm bồn chồn đi qua đi lại không thể ngồi yên một chỗ “Anh ấy bận đến nỗi không thể trả lời điện thoại của mình sao?”

Nhân ngày hôm nay không có cảnh quay, Hy Lâm quyết định đến thẳng Vĩnh Tần để tìm người.

Cô nhanh chóng đi đến tủ quần áo lôi ra bộ quần áo nam và bộ tóc giả, cô lại phải cải trang thành con trai để dễ dàng ra vào công ty mà không phải kiêng dè.

Chừng hai mươi phút sau là Hy Lâm đã có mặt ở Vĩnh Tần, vừa đúng lúc lại bắt gặp trợ lý của Trạch Minh vừa đi ra từ thang máy, anh ta thấy cô liền chạy đến hỏi thăm.

“Cậu tư, cậu đến đây tìm Sếp sao?”

“Phải, anh cả có trong văn phòng không?”

Trợ lý không hiểu sao lại tỏ vẻ hơi dè dặt, hình như có chuyện gì đó rất khó nói.

“Sếp đang họp, cậu có thể lên văn phòng để đợi, nhưng mà…”

Hy Lâm gấp rút hỏi “Nhưng mà chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi đừng úp mở nữa?”

Anh trợ lý tiến đến gần nói nhỏ “Nhưng mà cậu đừng làm gì cho Sếp nổi giận, mấy ngày nay tính tình của Sếp không ổn lắm.”

“Sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì?”

Anh trợ lý thở dài lắc đầu, gương mặt cũng tỏ ra bất lực “Không phải, tôi cũng không rõ vì sao nữa. Nói chung cậu phải cẩn thận lời nói, tôi xin phép đi làm việc đây.”

Hy Lâm nhìn anh trợ lý rời đi mà trong đầu nảy sinh nghi hoặc, nhìn quầng thâm trên mắt anh ta chắc là bị bắt làm tăng ca mấy đêm liền đây mà.

“Rốt cuộc là anh ấy bị làm sao vậy chứ?”

Hy Lâm lầm bầm trong miệng rồi cô đi về hướng thang máy dành cho tổng tài.

Cô không đến văn phòng của anh ngồi đợi mà cô đến thẳng phòng họp, cô muốn biết bộ dạng anh giận dữ đáng sợ đến mức nào mà trợ lý cũng phải nhắc nhở cô trước như vậy.

“A, cậu…”

Cô nhân viên đứng gác cửa thấy Hy Lâm đang đi tới đã nhanh nhảu chào hỏi liền bị cô cản lại.

“Suỵt, khẽ tiếng thôi, tôi chỉ đến nhìn một chút.”

Hy Lâm khẽ mở hé cửa phòng họp ra, cô nhìn vào trong đúng ngay vị trí của Trạch Minh, cô nhìn thấy anh rồi.

Vẻ mặt anh đang cau có lật từng trang tài liệu, đột nhiên anh thể hiện thái độ không hài lòng, anh đóng lại cuốn tài liệu một cách mạnh bạo, miêu tả chính xác hơn là anh đang đập nó, một tiếng rầm lớn làm cả phòng họp im bặt, Hy Lâm đứng bên ngoài cũng bị giật mình.

Tiếp sau đó giọng của anh lạnh lùng nói lên “Đề án đã sửa lại bao nhiêu lần rồi, sao tôi vẫn không thấy tiến bộ?”

Một câu nói rất nhẹ không phải là chửi mắng, nhưng qua giọng nói đó, ánh mắt đó, các nhân viên run đến nỗi phải lấy khăn giấy để lau mồ hôi đã nhỏ xuống từng giọt, cuộc họp một lần nữa lại tan mà không đi tới đâu.

Cô nghe những người đi ra bàn tán với nhau, họ nói nếu lần sau mà không làm anh hài lòng thì chắc chắn không giữ được công việc này nữa, nhìn mặt ai cũng rất lo lắng.

Lúc Trạch Minh đi ra thì Hy Lâm định bước vào, suýt nữa cô đã va vào anh, hai người đã chạm mặt.

Trạch Minh bất ngờ kéo nhanh tay cô vào lại phòng họp rồi đóng cửa lại.

Anh ôm lấy cô như đã lâu lắm mới gặp lại, Hy Lâm lại càng thấy anh kỳ quặc hơn, người không chịu liên lạc là anh mà Bây giờ anh đang cư xử như nhớ nhung cô lắm vậy.

“Công việc bận lắm sao?”

Hy Lâm nhẹ nhàng hỏi một câu, Trạch Minh chỉ im lặng.

Anh không trả lời được, anh không thể nói là mình không thích cô nói chuyện với Vân Viễn, anh không đến thăm cô mấy ngày nay nhưng chuyện gì xảy ra ở đoàn phim nhất là việc cô hay nói chuyện thân thiết với anh ta, anh đều để ý hết.

Anh lại đi ghen với ân nhân của cô, nếu anh nói ra Hy Lâm sẽ lại nghĩ anh là một kẻ ích kỷ, ghen tuông vô lý, mà gặp cô lại nghe cô nói về Vân Viễn, anh không chịu được.

Hy Lâm thấy anh im lặng lại nói thêm “Anh có giận em cũng đừng trút giận lên nhân viên, bọn họ đều sợ anh đến tái xanh cả mặt rồi.”

Trạch Minh đẩy nhẹ người cô ra, ngón tay của anh đưa lên gõ yêu lên mũi của cô một cái “Ai nói là anh giận em? Công việc dạo này quả thực căng thẳng, anh đợi khi giải quyết ổn thỏa hết mới đi gặp em, để em không bị tâm trạng xấu của anh liên lụy.”

Đúng là người đàn ông nói dối không chớp mắt, nhưng lời nói dối đó đã làm Hy Lâm tin tưởng, cô nhẹ lòng vì nguyên do không phải do mình.

“Nếu có chuyện gì cũng phải nói với em một tiếng chứ? Ít nhất là nhắn một tin.”

Hy Lâm cúi đầu xuống không nhìn anh, cô bĩu môi nói lẫy.

Nhìn cô ở ngay trước mắt Trạch Minh mới nhận ra là hành động của anh mấy ngày qua quả thật ngu ngốc, từ khi nào anh lại mất tự tin đến vậy, hiện tại anh đã thông suốt, anh sẽ như trước đây dùng mọi cách không để cô rời ra, dù cô có đẩy anh ra, anh cũng sẽ ngang ngược trói cô lại, bắt cô nhốt bên cạnh mình, như vậy mới tốt.

Anh cười nhẹ đặt tay lên đầu của cô “Anh xin lỗi, sao này anh không dám nữa.”

Nói rồi anh nắm lấy tay cô dẫn đi “Đi ăn trưa thôi.”

Hy Lâm nhanh chóng giật tay ra, đột nhiên cô lại nói “Đừng nắm tay, em đang thế này mà, kỳ lắm.”

Cô đưa hai tay lên chỉ vào hình dáng của mình lúc này, kể cả là anh em nhưng nam với nam mà nắm tay lộ liễu như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người kỳ thị sau lưng.

Trạch Minh cong môi lên cười nhẹ “Vậy anh đi trước, em đi theo sau.”

Vài ngày sau đó…

“Lâm Tịch, sao em chưa về?”

Vân Viễn lái xe ô tô dừng lại trước mặt Hy Lâm, trong khi cô đang đứng đợi Trạch Minh.

Cô nói hơi nhỏ tiếng “Ừm… em đang đợi… người đó.”

Vân Viễn hiểu ý của cô, trời cũng tối muộn rồi, đường lại vắng, Vân Viễn liền nói “Vậy anh đợi cùng em, chờ người đó tới.”

Trước khi Vân Viễn đến cô đã đợi nửa tiếng, bây giờ thêm nửa tiếng lại trôi qua, chân của Hy Lâm cũng tê cứng cả rồi, cô liên tục nhìn đồng hồ, rồi nhìn quanh nhưng cũng không có dấu hiệu gì cho biết Trạch Minh sẽ đến.

Vân Viễn ló đầu ra khỏi xe nói với cô “Hay em thử gọi người đó xem sao, có lẽ người ta quên rồi.”

Hy Lâm tỏ ra không vui, đâu phải cô chưa thử gọi, Trạch Minh không bao giờ quên như vậy, từ lần trước, cô cứ nghĩ giữa hai người thật sự không có vấn đề gì, sao anh lại như vậy nữa.

Thấy Hy Lâm bồn chồn Vân Viễn lại nói “Nếu vậy em lên xe đi, anh đưa em về, trời lạnh lắm rồi.”

Hy Lâm thở dài, cô lại nhìn quanh một lần nữa, con đường tối mù ngoài cô và Vân Viễn ra cũng không còn ai.

Cô đồng ý lên xe của anh ta, trông vẻ mặt cô khá thất vọng.

Trên đường đi, Vân Viễn đề nghị muốn đưa cô cùng đi ăn đêm, vì đang buồn bực nên cô đồng ý qua loa.

Khi cả hai bước vào nhà hàng, lại vô tình thấy Trạch Minh đi cùng một người phụ nữ, nhìn cô ta rất chín chắn, hai người vừa đi từ bên trong ra, có vẻ như họ vừa dùng bữa xong.

Vân Viễn ngơ ngác nhìn Trạch Minh, anh ta cũng hơi khó xử “Trùng hợp ghê.”

Hy Lâm đứng khựng lại một lúc, cô liếc nhìn Trạch Minh một cách lạnh lùng, Trạch Minh nhìn thấy cô đi cùng Vân Viễn đến đây cũng rất ngạc nhiên, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

Anh có hẹn với cô nhưng vì đi gặp đối tác nên quên mất, anh ngay lập tức định đi tới giải thích, nhưng Hy Lâm lại lạnh nhạt lướt qua anh như một người không quen biết.

Vân Viễn chỉ là người ngoài, anh ta cũng không tiện chen vào.

Người phụ nữ đi cùng anh bước đi lên, cô ta nhếch môi hơi cười nói “Đó là cô gái lần trước làm anh phải hủy cuộc gặp với tôi giữa chừng sao?”

Trạch Minh nhìn cô ta, rồi đáp lại một câu không liên quan “Trợ lý của tôi sẽ đưa cô ra xe, thất lễ rồi.”

Người phụ nữ chỉ cười lên đáp lại, cô ta nhướng mắt, hơi cúi chào anh rồi rời đi.

Vẻ mặt Hy Lâm hầm hầm không cười lấy một cái, suốt buổi cũng không nói được mấy câu, Vân Viễn cũng không muốn nhìn cô như vậy, lấy tư cách bạn bè anh ta cũng khuyên nhủ cô “Anh thấy em và người đó chắc có hiểu lầm gì rồi, em nên hỏi thẳng anh ta thay vì cứ ủ dột như vậy?”

“Em có ủ dột sao?”

“Rõ như ban ngày, nhìn mặt em như ỉu như cọng bún này vậy.”

Vân Viễn lấy đôi đũa chọc chọc vào cọng bún, lấy dẫn chứng cho cô hình dung vẻ mặt của mình lúc này.

Hy Lâm bất giác bị hành động của anh ta chọc cho cười phì một tiếng.

Bàn ăn của cô và Vân Viễn ngay sát tường kính, Trạch Minh đứng bên ngoài xe ngước lên nhìn, trông thấy cô nói cười cùng Vân Viễn, anh cũng không thấy thoải mái, đôi mày của anh nhẹ nhíu lại.

Chừng hơn một tiếng sau, cô và Vân Viễn mới dùng xong bữa, cô lên trước nhanh tay lấy thẻ ra “Hôm nay em mời.”

“Ồ, được thôi.”

Từ chối nhiều cũng không hay, Vân Viễn cười cười để cô làm theo ý mình, hôm khác anh ta sẽ mời cô lại vậy.

Bỗng nhiên, Vân Viễn thúc nhẹ vào tay cô, hai mắt anh ta nhìn chăm chăm vào hướng trước mặt “Lâm Tịch à, người đó…”

Hy Lâm quay mặt sang liền thấy Trạch Minh vẫn đang đứng trước cửa nhà hàng, anh đang nhìn cô.

“Có vẻ em không cần anh đưa về nữa.”

Vân Viễn nhìn cô anh ta hơi cười nói, rồi cùng cô bước ra, Trạch Minh cùng lúc bước đến, anh bắt lấy tay cô trực tiếp dẫn đi.

“Lên xe đi, chúng ta về nhà.”

Anh mở cửa xe cho cô lên cũng không quan tâm xem cô có tình nguyện hay không.

Anh đóng cửa xe lại, lúc anh di chuyển sang hướng ghế lái, Hy Lâm qua cửa kính xe nhìn ra, cô vẫy tay chào Vân Viễn, anh ta cũng đưa tay vẫy đáp lại, Trạch Minh không nhịn được liền đóng cửa xe một cái rầm thể hiện thái độ rồi anh vẫn trong tâm trạng đó mà phóng xe đi.