Chương 3

Thuyền bắt đầu chìm.

Tɧẩʍ ɖυy Thù nhìn về phía sóng lớn, sợ hãi và bất lực xâm chiếm đầy trong lòng.

Mũi thuyền khói đen cuồn cuộn, các cô bị sặc, họ khan liên tục. Biển cả sóng gió, có sức mạnh như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ. Lửa và nước hợp lực với nhau, không bao lâu, chiếc thuyền này sẽ bị chìm.......

Dường như có một vài âm thanh ở phía xa, từ xa đến gần, cho đến khi nó lấn át tiếng sóng------

“Máy bay!” Khương Nhiên cao giọng nói, “Là máy bay trực thăng!”

Tɧẩʍ ɖυy Thù nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng xông qua gió to sóng cả bay tới bên các cô. Máy bay trực thăng bay ở độ cao thấp, ngược gió mà đến. Bầu trời đen kịt dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng máy bay thân màu đỏ trắng lại thẳng tiến không lùi, cực kỳ nổi bật trong màn đêm. Hốc mắt Tɧẩʍ ɖυy Thù nóng lên. Cô ngửa mặt, bình tĩnh nhìn máy bay trực thăng với vẻ mặt thành kính và khát vọng.

Máy bay đến gần, dòng chữ “Cứu Hộ Biển Trung Quốc” trên thân máy bay càng thêm rõ ràng. Máy bay trực thăng bay quanh phía trên thuyền của các cô, cứ lơ lửng chậm chạp trên không như thế. Sau đó, cửa khoang máy bay mở ra, có người thò đầu xuống thăm dò.

Tɧẩʍ ɖυy Thù nắm lấy lưới đánh cá để chống đỡ phần trên của mình, sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường. Thuyền của bọn cô trôi dạt vô định trên biển, hiện cách bờ biển chừng 1km, gần đó là một dãy đường dây cao thế thẳng đứng. Gió giật mạnh, máy bay trực thăng vốn lơ lửng đã khó khăn, gió lớn còn không chút lưu tình đẩy máy bay về phía đường dây điện cao thế.

Một khi máy bay va vào đường dây cao thế thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Thù thoáng chốc chùng xuống. Với tình huống như vậy, đừng nói là cứu các cô, máy bay dừng ở chỗ này quá mức nguy hiểm......

Quả nhiên, một giây sau đó, máy bay trực thăng đã chuyển hướng, bay khỏi đó.

“Bọn họ đi rồi!” Khương Nhiên tuyệt vọng nói, trong giọng nói còn mang theo nghẹn ngào, “Bọn họ không cứu được chúng ta......”

Trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Thù trở nên lạnh lẽo, bàn tay cầm lưới đánh cá cũng từ từ trút bỏ sức lực.

Trong lúc tuyệt vọng, máy bay trực thăng màu đỏôtrắng kia lại đột nhiên vẽ một đường trên không trung, bay ngược về phía các cô. Máy bay bay ngược gió, động cơ đối đầu với sức gió, cuối cùng máy bay đã tiếp cận được thân thuyền.

Đang lơ lửng trong vô vọng, giữa những cơn sóng cuồn cuộn và gió rít gào, chiếc trực thăng đáp thẳng xuống boong thuyền.

Theo gió vượt sóng, thần binh trên trời đáp xuống.

Tɧẩʍ ɖυy Thù tê dại cả da đầu, cả trái tim như muốn ngừng đập vì cuộc ngược dòng đáng kinh ngạc này. Khát vọng sống sót được khơi dậy, cô kéo Khương Nhiên ở bên cạnh, đứng dậy bước nhanh về phía máy bay trực thăng.

Sức gió cùng với luồng không khí của máy bay tạo ra làm cho gió càng thêm mạnh hơn, Tɧẩʍ ɖυy Thù vừa chạy đến bên máy bay thì dưới chân đã mất thăng bằng.

Cửa khoang máy bay đang mở, một cánh tay vươn ra, ôm chặt lấy bả vai cô. Trời đất quay cuồng, Tɧẩʍ ɖυy Thù lao vào một cái ôm theo quán tính, chóp mũi ngửi được hơi thở lạnh lùng, mạnh mẽ của người đàn ông. Cô ngước mắt lên nhìn, trước mắt là chiếc băng đội trưởng, cùng với lá quốc kỳ màu đỏ tươi vô cùng nổi bật.

“Đội Bay Cứu Hộ Hoài Hải.”

Giọng nam trầm thấp, ổn định, đầy sức mạnh.

Tɧẩʍ ɖυy Thù hơi nín thở. Trong phút giây chớp nhoáng này, gió biển ngừng lại, mọi thứ xung quanh mình đều lùi về phía sau, chỉ còn lại giọng nói người đàn ông trầm thấp rõ ràng vang lên bên tai:

“Đừng sợ.”