Chương 2

Tả Thừa tướng.

Gian tặc mặt người tâm thú.

Khi nghe thấy ba chữ này, tất cả người có mặt đều sửng sốt.

Ngay sau đó là cảm giác ớn lạnh vô biên trong lòng tự nhiên dâng lên.

“Tứ hôn cho Bộ gia?”

Phụ thân là người đầu tiên phản ứng lại, ông ấy giận đến mức tái mặt: “A Linh của chúng ta sinh ra là mệnh phượng, sao có thể gả cho người này chứ! Bao đời nay Khương gia vẫn luôn trung thành, gả nữ nhi cho hắn chẳng phải là ủng hộ tên nịnh thần đó lên làm Hoàng đế sao? Cho dù Khương Văn Hoài ta có chết cũng sẽ không cấu kết với giặc! Xin Tôn công công vào cung diện kiến Thánh thượng, Khương gia ta không thể nhận thánh chỉ này được.”

Tôn Đức Khánh hừ một tiếng, vỗ tay.

Lập tức có người bưng chén rượu tiến lên.

“Các ngươi định làm gì?!”

“Thái phó đừng nóng vội, rượu này có bảy phần độc. Lời của Thánh thượng cũng như chuyện trời định, nên đương nhiên phải dùng rượu độc cổ vũ.”

Tôn Đức Khánh cười lạnh, nhìn Khương Linh ở một bên.

“Không biết Khương cô nương nhận thánh chỉ hay là rượu độc?”

Gió chiều cực khô hanh phủ lên chiếc cổ thon dài của thiếu nữ một lớp mồ hôi mỏng. Khương Linh rũ mi xuống, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hoang mang lo sợ của mọi người.

Đây đâu phải thánh chỉ.

Rõ ràng là Bộ Chiêm ép buộc thiên tử ban cho Khương thị bùa lấy mạng.

Nếu nàng nhận, lấy mệnh phượng gả cho Bộ Chiêm thì Khương gia sẽ là phản quân, bội chủ.

Nhưng nếu nàng không nhận…

Bộ Chiêm này, Khương Linh có nghe thấy một số điều về hắn.

Tuổi còn trẻ đã đảm đương Tả tướng, sức mạnh áp đảo, một tay che trời.

Dù vậy, hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Còn tham lam vươn tay tới long ỷ phía trước.

Đầu tiên hắn giả vờ liên thủ với Lục Hoàng tử để trừ khử Tam Hoàng tử, sau đó ruồng bỏ Lục Hoàng tử rồi đẩy Hoàng tử bù nhìn năm ấy mới 6 tuổi lên ngôi để thống trị triều đình.

Thậm chí có tin đồn cho rằng cái chết đột ngột không rõ nguyên do của tiên đế là dấu vết của Bộ Chiêm hắn.

Khương Linh tin rằng chỉ cần nàng dám nói một nửa chữ “không” thì trong mắt kẻ điên chỉ có quyền thế này sẽ lập tức huyết tẩy phủ thái phó.

** Huyết tẩy: gϊếŧ sạch **

Những giọt mồ hôi nhỏ như hạt đậu lăn dài trên má, gió trưa thổi ào ạt làm tán cây lung lay. Khương Linh đứng ở giữa ánh sáng và bóng tối, nửa gương mặt bị bóng tối che phủ.

Rõ ràng là cơn gió khô nóng nhưng nàng lại cảm thấy lạnh vô cùng.

Cái lạnh lan tràn khắp người, khiến đầu ngón tay nàng run rẩy. Phụ thân, mẫu thân, huynh muội và tẩu tử, đệ phụ đều đang nhìn nàng, dần dần Khương Linh không còn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, thậm chí còn không nhìn rõ cây cổ thụ trăm tuổi trước viện. Gió xào xạc bên tai, thổi qua khiến lông mi nàng rung rung.

Chốc lát.

Có vẻ như đã đấu tranh đủ nhiều và dường như đã chấp nhận một vận mệnh nào đó.

Khương Linh bước tới, nhận thánh chỉ trước mặt bao người.

“A Linh?!”

“Biểu muội!!”

“Đại cô nương -----”

Mọi người đều có biểu hiện khác nhau.

Chỉ có Tôn công công tươi cười rạng rỡ, cúi đầu khom lưng với nàng:

“Khương cô nương, chúc mừng.”

Chúc mừng.

Kể từ khi nàng tiếp nhận tờ giấy “Hoàng mệnh” này, trên mặt của phụ thân không còn tỏ ra vui vẻ nữa.

Vì bảo toàn thanh danh, Khương gia đã cắt đứt quan hệ với nàng.

Khi thành hôn, khung cảnh xung quanh vô cùng vắng vẻ.

Kiệu hoa chậm chạp không tới.

Khương gia cũng sẽ không phái xe ngựa đưa nàng.

Ngày nàng rời khỏi Khương gia, mẫu thân đã khóc rất nhiều. Thứ muội, biểu huynh phía sau nàng cũng khóc theo. Nhưng Khương Linh biết, ngoại trừ mẫu thân thì những người khác đều giả vờ, bọn họ chỉ ước muốn xem trò cười của nàng, chỉ ước nàng chết mà thôi.

Khương Linh giấu cảm xúc dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Một tầng sáng tối xám xịt khiến khoảng sân vắng vẻ càng trở nên cô đơn hơn. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng đứng dậy.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Lục Vu vô thức đi tới đỡ nàng rồi mới phản ứng lại, nàng ấy trợn tròn mắt: “Tiểu thư, người muốn đi bộ đến Bộ phủ sao? Tuyệt đối không được! Không nói đến đường xá xa xôi, dọc đường đi có nhiều tai mắt, nếu người gặp phải thứ gì không sạch sẽ --"

Nói đến đây, tiểu nha đầu này đột nhiên im bặt.

"Cái gì không sạch sẽ?"

"Lời nói không sạch sẽ của người ta."

Lục Vu dừng một chút: "Tiểu thư, bên ngoài đều đang mắng người."

Đúng như dự đoán.