Chương 5

Sau khi nhân viên phục vụ dẫn khách vào, cửa phòng bao chậm rãi khép lại.

Cố Duyên Chi vốn đang muốn dò hỏi rốt cuộc Tân Quỳ bị làm sao nhưng khi vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa thì liền ngước mắt nhìn sang.

Hạ Vân Nghi hơi gật đầu với Cố Duyên Chi, cất bước đi tới, ánh mắt thoáng thấy người bên cạnh Cố Duyên Chi, hơi dừng lại một chút.

Hiếm khi thấy Cố Duyên Chi dẫn theo cô gái nào bên mình.

Cô gái xinh đẹp ngồi đó, đồng tử phân rõ trắng đen giờ khắc này đang nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác.

“Sao đến muộn thế?” Cố Duyên Chi hỏi.

Hạ Vân Nghi dời mắt khỏi người Tân Quỳ, hơi giãn gân cốt, nói với giọng nhàn nhạt, “Kẹt xe.”

Cố Duyên Chi giơ tay, tùy ý ra hiệu một vị trí xung quanh, cũng không đứng dậy, “Cậu vào ngồi trước đi, đợi chút nữa chúng ta gọi món.”

Không gian trong phòng bao của Hoa An Đình Thành rất lớn, chiếc bàn ăn hình tròn nhưng có một số chỗ trên mặt bàn không dùng được, gần một nửa vòng cung đều bày biện hoa tươi với hòn non bộ, chiếm rất nhiều diện tích.

Thật ra không có quá nhiều chỗ để người ta có thể ngồi, chỉ có mấy vị trí trang nhã.

Cố Duyên Chi đương nhiên cũng chú ý tới cách bài trí này nhưng không quá để tâm, chỉ tùy ý nói, “Cậu ngồi bên cạnh bọn tôi là được.”

Vừa dứt lời, Hạ Vân Nghi liền đi theo hướng anh vừa bước vào, vòng qua nửa vòng cung bàn, trực tiếp dừng lại bên cạnh Tân Quỳ.

Từ lúc anh vừa mới vào tới bây giờ, Tân Quỳ không dám hé răng.

Cô như một con chim cút nhỏ, từng nỗi niềm thê lương của cô đều đang bay về phía chân trời.

Hiện tại cô như một khán giả, dõi theo từng hành động của anh.

Cô nhìn Hạ Vân Nghi đẩy cửa bước vào, nói chuyện với Cố Duyên Chi, rồi sau đó bước từng bước tới gần.

Cho đến khi… anh bước tới bên cạnh cô.

Tay Hạ Vân Nghi đặt ở lưng ghế lụa đỏ, xương cổ tay hơi gồ lên, đường cong nơi gan bàn tay (*) cực kỳ mượt mà, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một nốt ruồi đỏ nhạt màu ở trên.

(*) Gan bàn tay: Khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.

Hạ Vân Nghi không hỏi cũng không do dự chút nào, trực tiếp kéo ghế ra, tự ý ngồi xuống.

Là chỗ ngồi bên cạnh cô.

Tân Quỳ: “…”

Cố Duyên Chi: “…”

Cố Duyên Chi bảo Hạ Vân Nghi tùy ý ngồi chỉ là nói xã giao. Cho dù thế nào thì Hạ Vân Nghi cũng nên ngồi bên cạnh Cố Duyên Chi, đây là lẽ hiển nhiên.

Huống chi, trong ấn tượng của Cố Duyên Chi, trước đây cũng chưa từng thấy có một bóng dáng con muỗi cái nào lui tới bên cạnh anh nhưng mà hiện tại ở giữa hai người họ lại có Tân Quỳ ngăn cách.

Dường như thấy được sự nghi ngờ của Cố Duyên Chi, Hạ Vân Nghi lời ít ý nhiều, “Bên kia ngồi không tiện.”

Vừa rồi Cố Duyên Chi gọi trước một chút đồ ăn nhẹ, bởi vậy quầy dùng để phục vụ, thuận tiện cho khách hàng dùng cơm đương nhiên bị nhân viên đẩy sang bên cạnh anh ấy nên khá khó để đi qua đó, còn phải vòng một vòng lớn, quả thực không tiện.

Cố Duyên Chi im lặng nhìn vào mắt Hạ Vân Nghi, cũng không nói thêm về việc đó nữa.

“Đã lâu không gặp, trước tiên chúc mừng cậu đã giành được giải thưởng lần thứ hai.”

“Ừm.” Hạ Vân Nghi đáp, tầm mắt lơ đãng nhìn qua Tân Quỳ, ngữ điệu từ tốn, “Không giới thiệu sao.”

Bây giờ Cố Duyên Chi mới nhớ tới điều này, “Đây là em họ của tôi, Tân Quỳ. Hôm nay em ấy đến công ty, tôi tiện thể đem em ấy tới cùng ăn bữa cơm.”

Tân Quỳ bị nhắc tên, chỉ vội vàng gật đầu với Hạ Vân Nghi, coi như chào hỏi.

Rồi sau đó… ngồi im thin thít.

Giới thiệu cái gì mà giới thiệu, lúc trước Hạ Vân Nghi còn gặp cô nhiều lần như vậy mà còn cần giới thiệu!!!

Xem ra Cố Duyên Chi có là đại ma vương như thế nào thì cũng không đấu lại được Hạ Vân Nghi.

Đối phương rõ ràng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một hồi rồi sau đó thuận thế tóm lấy vụ hạt hướng dương khiến cô phải trả cái giá thật lớn.

Nếu như anh và Cố Duyên Chi nói đến chuyện cô đã làm lúc trước…

Tân Quỳ đã hình dung ra hàng vạn khả năng bị mắng đến mức khóc lóc thảm thiết.

“…”

Cô giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ra sức lắc lắc cái đầu nhỏ, cố gắng thoát khỏi ý nghĩ này.

Vào lúc này đây, cô vẫn giả ngu khá ổn.

Tân Quỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bắt đầu nghịch nghịch móng tay của mình.

Bầu không khí ngột ngạt quá mức rõ ràng, Cố Duyên Chi tự dưng lại cảm nhận được một bầu không khí lạ lùng.

Anh ấy nhíu mày một cái, “Hai người biết nhau trước rồi?”

“Không biết!”

“Ừ.”

Câu trước giọng điệu hơi cao, còn có chút kích động, là của Tân Quỳ.

Giọng của người sau vừa bình tĩnh vừa chậm rãi, trong trẻo trầm trầm, là của Hạ Vân Nghi.

Bây giờ đến lượt Cố Duyên Chi kinh ngạc, trước đây anh ấy chưa từng có hứng thú đối với chuyện như thế này.

Hiện tại dường như Cố Duyên Chi bật chế độ lãnh đạo, một hai phải hỏi ra nguyên do.

“Sao hai người lại như thế này, rốt cuộc là biết hay không biết.”

“Lúc trước đã từng gặp ở lễ trao giải.” Hạ Vân Nghi liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh vẫn đang không nhúc nhích, đáp lại một câu, coi như giải thích.

Rồi sau đó, Hạ Vân Nghi không để cho Cố Duyên Chi có cơ hội dò hỏi lần nữa, anh chậm rãi mở miệng, “Thời gian không còn sớm, tôi không thể ở lại quá lâu, gọi món đi.”

---

Sau khi chịu đựng khó khăn ban đầu, tới giờ phút này sự bình yên đã từ từ quay trở lại.

Tâm tình Tân Quỳ rõ ràng tốt hơn không ít.

“Cậu ăn gì?” Cố Duyên Chi vượt qua Tân Quỳ, hướng tầm mắt về phía Hạ Vân Nghi.

“Sao cũng được.” Hạ Vân Nghi nói, hơi nhắm hờ mắt.

Gần đây anh rất bận, hôm nay đã đặc biệt dành chút thời gian gặp gỡ bạn bè.

“Được.” Cố Duyên Chi gọi người phục vụ vào phòng bao, bắt đầu tỉ mỉ hỏi han nguyên liệu nấu ăn.

“Nếu có hải sản thì thay đồng loạt thành những thứ khác, không thay đổi được thì làm một ít món mà con gái thích ăn.”

Tân Quỳ có chút không đồng ý, lúc này mới cắt ngang, “Em thích mùi vị cay rát, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”

Cố Duyên Chi nhanh chóng từ chối, “Em bị dị ứng với hải sản, còn muốn mạng hay không?”

Như vậy còn chưa đủ, Cố Duyên Chi còn tiếp tục nói thêm, “Có cần anh nhắc cho em nhớ bộ dạng sưng như đầu heo hồi em học lớp hai không?”

Tân Quỳ dị ứng với hải sản, cả người sẽ bị nổi lên những vết mẩn đỏ dày đặc. Khi còn nhỏ cô không may bị dị ứng, tuy rằng vị trí phát bệnh mỗi lần đều không giống nhau, nhưng bộ dạng bị sưng thành đầu heo như vậy tuyệt đối đủ để khắc cốt ghi tâm, có thể nói là ghi lại dấu ấn sâu đậm trong lòng.

Nhân viên phục vụ hiểu được đại khái, gật đầu liên tục, “Được. Chúng tôi sẽ đổi toàn bộ hải sản của ngài thành thịt bò, không biết như vậy có được hay không?”

“Ừ, cứ làm vậy đi.” Sau khi Cố Duyên Chi quyết định xong, không để Tân Quỳ có cơ hội bổ sung nữa.

“Anh có thể nói nhỏ lại một chút được không.” Tân Quỳ thì thầm, tiến lại gần, túm lấy tay áo Cố Duyên Chi.

Vừa nãy Cố Duyên Chi sợ mọi người trong phòng bao không nghe thấy gì sao!

Sự thật chứng minh, quả thực mọi người đều nghe thấy được.

Trong lòng Tân Quỳ dâng lên dự cảm không lành, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, thoáng quay đầu lại.

Hạ Vân Nghi mới vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần, không biết đã mở mắt ra từ khi nào.

Trong mắt dường như còn mang theo ý cười.

Hai người, ai cũng không nói chuyện.

Dường như anh đã hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra đề tài kia.

Tân Quỳ chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình càng ngày càng cao, cả người giống như bốc hơi nước khi được hấp trong bếp.

Hơi nước trên người cô còn chưa bay hết thì có tiếng “Cộc cộc”.

Cửa phòng bao lại lần nữa bị đẩy ra.

“Hạt hướng dương mà các ngài mới gọi.” Nhân viên phục vụ để lại một đĩa hướng dương rồi biến đi trong nháy mắt.

Thật sự đen đủi mà, cô câm nín.

Lúc nào ăn cũng được, chỉ là vào lúc có Hạ Vân Nghi thì không thể.

Vào lúc này, cô cảm nhận được động tĩnh của người ngồi bên cạnh.

Tân Quỳ lại lần nữa tự cho là thần không biết quỷ không hay quay đầu lại.

Hạ Vân Nghi cuối cùng híp mắt, ung dung nhìn cô.

---

Hạ Vân Nghi và Cố Duyên Chi không phải là kiểu bạn bè quen biết từ nhỏ, mặc dù ba mẹ hai nhà quen biết nhau nhưng phải từ sau khi Hạ Vân Nghi vào giới thì hai người mới bắt đầu trở thành bạn bè.

Thỉnh thoảng hai người hẹn nhau ăn cơm, cũng khá hợp nhau.

Hai người có thể tán gẫu, cũng có đề tài chung để nói.

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Tân Quỳ ngồi ở giữa yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Đương nhiên, bởi vì lí do nào đó mà cô đang trút giận lên đồ ăn.

Cô ăn một lúc rồi đặt đũa xuống, ăn mấy hạt hướng dương, lén lút dùng sức nghiền nát.

Nhưng việc nào ra việc đó, hạt hướng dương ở khách sạn này thơm ngon cực kỳ.

Hạt có vị ngọt thanh của bản thân nó, được đảo cùng với chút bơ, hạt tròn đầy đặn, nhiều dầu.

Tân Quỳ ăn hết, cảm thấy rất vừa lòng, cô đã gọi thêm một đĩa nữa để thỏa mãn cái miệng nhỏ của mình.

Có thể nói là cô rất chuyên tâm ăn món này.

Hai người đàn ông trẻ tuổi gặp gỡ, đề tài nói chuyện đều rất nghiêm túc, liên quan đến cả trong giới và ngoài giới, phạm vi rất rộng.

Cho nên cả hai sẽ không mang chuyện của Tân Quỳ ra nói, dĩ nhiên cô cũng không muốn.

Lúc mọi người ăn được nửa bữa, điện thoại Cố Duyên Chi thường xuyên reo lên.

Anh ấy nhìn thoáng qua rồi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

“Điện thoại của anh lại vang lên, tại sao không nhận đi?” Tân Quỳ tốt bụng nhắc nhở Cố Duyên Chi, cho rằng lần này anh ấy không nghe được.

Cố Duyên Chi vẫn không nhận, đợi đến khi chuông điện thoại vang lên ba lần rồi quay về trạng thái im lặng, Cố Duyên Chi mới đứng lên.

“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, hai người cứ từ từ ăn.”

Cố Duyên Chi rời đi, trong phòng bao lớn như vậy chỉ còn lại có hai người, “Cô thực sự thích ăn cái này?”

Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, êm dịu, Tân Quỳ kêu “a” một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Vân Nghi.

Hạ Vân Nghi thấy cô nhìn qua thì chỉ chỉ đĩa hạt hướng dương trên bàn.

“Cũng… được. Mùi vị thật sự khá ngon.” Tân Quỳ chớp chớp mắt, “Nếu không anh cũng ăn thử xem?”

Hạ Vân Nghi không trả lời, anh nghiêng người tới, hơi khom người.

Trong chốc lát, mùi thơm mát lạnh dễ ngửi kéo đến khiến người ta đắm chìm trong nó.

Từ góc độ này, trong tầm mắt của Tân Quỳ chỉ có một mình anh.

Lông mi tuyệt đẹp, mũi rất thẳng, xuống chút nữa là bờ môi mỏng.

Anh còn không đợi Tân Quỳ nghĩ tiếp đã chậm rãi lên tiếng.

“Đưa WeChat của cô cho tôi.”

“A…”

--- Tân Quỳ không phản ứng kịp.

Anh nói WeChat.

Trong đầu cô giống như đang chiếu một bộ phim, từng hình ảnh mà cô phỏng đoán chậm rãi lướt qua nhưng mà không thể dừng lại ở bất cứ hình ảnh nào cả.

Hạ Vân Nghi ngước mắt nhìn về phía cô, “Không phải cô nói sẽ mua cho tôi một trăm gói hạt hướng dương sao?”

Ngay sau đó, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng gõ lên bàn một cái, “Tôi chờ.”