Chương 9.2

Phàn Dương Diễm đang định khui rượu: "Người phụ nữ đó cậu cũng có gặp, chính là tháng trước tụ họp, không phải cậu còn nhìn chằm chằm cô ấy mà." Sắc mặt Mâu Thì Châu thay đổi, trong đầu hiện lên hình ảnh cô mang khẩu trang.

"Cậu đang nói là Đường Bồ sao?"

"Ui, sao cậu nhớ được tên cô ấy? Mình còn chưa nói với cậu mà?" Anh bất giác ngồi thẳng người, Phàn Dương Diễm sợ run tay liền nắm chặt chai rượu.

"Đánh cô ấy ở đâu?"

Hiếm khi thấy anh có hứng thú với mấy chuyện như này, Phàn Dương Diễm suy nghĩ một hồi.

"Chắc vẫn còn ở quán bar Surprise do nhà hắn mở mà ung dung hưởng thụ, hôm nay trong đó chắc rất náo nhiệt, mấy người đàn ông mà cô ấy từng hẹn hò cùng bàn về việc này xem định cử ai chạy qua đánh hắn ."

Chỉ mới nói được một nửa đã thấy anh đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra cửa nhanh chóng thay giày.

"Cậu định làm gì?"

Ầm.

Tiếng đóng cửa che đi khuôn mặt kinh ngạc của anh ta.

Lửa giận trong lòng Mâu Thì Châu đang cháy , hơi thở tức giận không đè nén nổi cắm đầu lao nhanh về phía trước.

Lại có người dám đánh cô!

Anh không thể tưởng tượng được khuôn mặt đó của cô bị đánh, là khóc lóc thảm thiết hay che mặt mặt xin tha.

Cho dù là cái nào anh vẫn không thể chấp nhận được biểu cảm đó bị người khác nhìn thấy, anh luôn xem cô là bí mật của chính mình bởi vì anh đã từng thấy và chỉ có anh mới có thể nhìn.

Shit!

Anh không thể nào bỏ qua cho người dám tổn thương thân thể cô chỉ có Mâu Thì Châu anh mới có thể! Hà Dật Minh đang say khướt đi ra từ bên trong quán bar ra, tay cầm áo khoác, dây đeo quần tây tuột khỏi vai, bước đi như quỷ rượu, loạng choạng ợ.

Có nhân viên bên cạnh đỡ hắn nhã nhặn nói: "Anh thế này không thể tự lái xe được, để chúng tôi đưa anh về."

"Cút ngay, xem thường ai đó!"

"Tôi không có xem thường anh, thật sự là anh không thể lái xe được."

"Tao bảo mày cút!"

Một chiếc xe địa hình màu đen cực kỳ hoành tráng lái bên đường, cửa xe nhanh chóng mở ra, một nam nhân chân dài bước xuống đầu đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang màu đen xông thẳng đến phía hắn. Hà Dật Minh chỉ chiếc xe sau lưng anh cười nói: "Này, xe kia đâu ra, lấy cho tôi một chiếc!"

Nói xong liền bị đánh một quyền ngã trên mặt đất.

Hai nhân viên ngạc nhiên muốn lại kéo ra phát hiện người đàn ông kia đã nhanh trí đánh ngay mặt hắn, một cú đánh vào ngũ quan trên mặt, người bên dưới không còn sức phản kích cũng không còn kêu lên.

"Xảy ra án mạng... có án mạng!" Nhân viên gọi lớn chạy vào trong quán bar, hai mắt Mâu Thì Châu đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi đồng thời giơ nắm đấm lên mặt hắn khiến xương cốt lõm xuống! Đánh! Đánh!

Mâu Thì Châu ngồi trên người hắn, túm lấy cổ hắn, dù bên nào bị đánh thì mặt cũng bị móp không thể như cũ được, con mắt cũng không ngoại lệ, máu trào ra từ mũi và khóe miệng, khớp xương tay đẹp đẽ của anh gồ lên chạm máu và nước miếng của hắn, răng bị gãy một cái.

Anh rất ít khi dùng tới bạo lực, nhưng khi đánh người thì không chút nương tay, tính tình bình thường kiêu ngạo nhưng khi vượt qua giới hạn của anh nhất định sẽ là một mất một còn!

Nhân viên cầm điện thoại chạy ra chỗ anh gọi lớn.

"Tôi tôi tôi tôi đã báo cảnh sát, báo cảnh sát rồi! Chờ một lát cảnh sát sẽ tới đây, dừng tay dừng lại ngay!"

Hắn thật sự sợ sẽ xảy ra án mạng, máu lan đầy đất cũng không phải chuyện đùa, nhìn anh ra tay ngoan độc như thế nói anh chính là tội phạm biếи ŧɦái gϊếŧ người hàng loạt người ta cũng tin!