Chương 10.2

Cô hoảng sợ vội ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo chìm vào bóng tối dưới mũ lưỡi trai cùng chiếc khẩu trang được nâng lên hình vòng cung bởi sống mũi.

Không sai.

"Sao chị có thể ở đây." Anh tấn công trước: "Chị không thể ở lại đây, lên xe." Mới vài ba câu làm cô chưa kịp nói lời nào đã bị đuổi vào xe, anh ngồi bên ghế phụ, xe con bọ chỉ thích hợp cho phụ nữ nên không thoải mái đối với chiều cao mét chín, chân dài co lại, cơ thể chiếm gần hết không gian trong xe.

"Cậu."

"Người là do tôi đánh." Anh ngắt lời cô.

Đường Bồ nhìn hai bàn tay đặt trên đùi anh, gân xanh nổi khắp mu bàn tay còn lưu lại vết máu, có dùng khăn giấy lau qua nhưng vẫn chưa sạch.

"Sao lại làm như vậy." Cô cứ nghĩ rằng anh và Hà Dật Minh có thù oán với nhau.

"Hắn không nên đánh chị."

Lý do này cô chưa từng nghĩ đến nên có chút giật mình.

" Chỉ vì như thế thôi sao? Chúng ta mới chỉ gặp mặt chưa tới mười lần, vì lý do này mà cậu ra mặt thay tôi? Cậu biết một khi đánh hắn thì sẽ có hậu quả gì không?"

"Em biết." Mâu Thì Châu rủ đầu, không có ý muốn nhận sai, chuyện này nếu là một trong những người yêu cũ của cô thì còn có lý nhưng chỉ mình anh, nhìn anh không giống một người dễ xúc động, cứ tưởng rằng anh là một thanh niên sáng sủa nhưng đây là lần đầu ánh mắt của cô nhìn sai.

Đường Bồ lại thở dài, rốt cuộc là có chuyện gì thế.

Biết là anh có ý với cô nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới lại có thể làm đến mức này, chuyện này cũng là do cô.

"Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết nhưng không được có lần thứ hai, nếu cậu còn như thế thì tiền hội viên trong câu lạc bộ tất cả sẽ trả lại cho cậu, cũng kéo tên cậu vào sổ đen luôn."

Đang chuẩn bị lái xe rời đi, Mâu Thì Châu đã đưa tay về phía cô kéo chiếc khẩu trang sau tai cô.

Nhìn thoáng qua có thể thấy nửa khuôn mặt bị đánh, lớp da non của cô giống như đậu hủ, nhẹ nhàng đánh một cái cũng sẽ để lại vết bầm xanh tím từng khối rõ ràng, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn không ngăn được nét thanh cao, khí chất không thể khinh thường . Đường Bồ không muốn để người khác nhìn thấy vết thương theo bản năng che lại nghe anh hỏi: "Lúc hắn ta đánh chị, chị có sao không ?" Câu hỏi này có chút lúng túng khó nói nhưng Đường Bồ nói thẳng với anh: "Không có! Tôi không phải là người chịu một chút ủy khuất là khóc sướt mướt, nếu cậu xem tôi yếu ớt như vậy càng không nên ra mặt vì tôi."

"Khóc lóc không giải quyết được vấn đề."

Mâu Thì Châu thở phào nhẹ nhõm, vô tâm cười với cô: "Thật xin lỗi, là em bốc đồng."

Một câu này cũng đủ nói rõ là anh nhận sai, Đường Bồ cảm thấy không thể giải thích được.