Chương 11.2

Mâu Thì Châu đặt điện thoại lên bàn, cởϊ áσ khoác xuống tiện tay khoác lên ghế ngồi xuống.

"Ăn gì nhóc lai, có kiêng kị gì không?"

"Tôi không, đừng gọi tôi là nhóc lai nữa, tôi tên là Mâu Thì Châu."

"Con lai dễ nghe mà, chỉ cần nhắc đến con lai là chúng tôi đều biết là đang nhắc đến cậu đó!"

"Sao cũng được."

Từ nhỏ anh cũng quen bị gọi như vậy, thuyết phục chỉ cần chịu đựng một chút sẽ qua, với lại tên của anh cũng không dễ nhớ. Lúc ăn cơm điện thoại không ngừng hiện lên những tin nhắn, Mâu Thì Châu không có tâm tình quan tâm mấy cái này, điều duy nhất anh muốn biết là Đường Bồ đi đâu.

Hôm qua lúc ở khách sạn cũng tính là tỏ tình sao? Có phải sau khi tỏ tình thì lúc hai người gặp nhau sẽ thấy lúng túng cho nên mới không tới.

Không đúng, cô không phải là người như vậy, nói anh là người xấu hổ cũng không sai.

"Tôi nói này con lai." Người ngồi bên cạnh vỗ vào đầu vai anh: "Trong người cậu có gen của nước khác, điện thoại rung đến nổi khiến tay tôi có chút tê rần rồi mau trả lời tin nhắn đi."

"Xin lỗi." Anh đặt đũa xuống cầm điện thoại mở khóa ra là tin nhắn trong nhóm câu lạc bộ đều đang @anh. Lão Mạo: @Mâu cậu đâu rồi, giới thiệu cho cậu một người, dáng cô ấy rất đẹp, tôi thấy cô ấy đẹp liền muốn đưa số điện thoại của cô ấy cho cậu, chăm sóc cô ấy kỹ chút!

Lúc bấm vào danh sách ứng dụng, một cô gái có ảnh đại diện đang tự sướиɠ trong gương đã thêm anh mấy chục lần, chỉ sợ nguyên nhân chấn động lúc nãy cũng đổ sông đổ biển.

Mâu Thì Châu từ chối nhưng đối phương vẫn không từ bỏ ý định, anh dứt khoát kéo cô vào danh sách đen rồi quay lại nhóm.

Mâu: Không được đem số điện thoại của tôi ra ngoài nếu không tôi sẽ rời nhóm.

Ban đầu chỉ là những người không liên quan đến nhau tình cờ tham gia để thuận tiện vui chơi.

Ý tứ tức giận của anh quá rõ ràng, trong nhóm yên lặng một hồi lão Mạo mới nói xin lỗi anh. Mâu Thì Châu không để ý đặt điện thoại xuống nghe thấy trên bàn bọn họ đang bàn bà chủ đi đâu.

"Đã mười hai giờ trưa rồi không thể chưa dậy chứ?"

"Bà chủ của chúng ta có bạn trai chưa?"

"Nếu có thì ngủ đến giờ này cũng bình thường."

Mâu Thì Châu uống cạn nước trà, thầm nghiến răng phản bác, cô không có bạn trai!

"Bà chủ đẹp như vậy sao có thể không có bạn trai được là anh tới trễ, ngày đầu tiên khai trương tôi còn thấy bên cạnh cô ấy có một người đàn ông."

"Ài, tìm được rồi, bà chủ!" Người đàn ông đeo kính giơ điện thoại lên ngắt lời họ quay màn hình lại: "Hôm nay có cuộc thi bắn súng ở khu Cảnh An, bà chủ ngồi trên bàn giám khảo, có người chụp hình lại gửi vào nhóm còn muốn xin số điện thoại bà chủ chúng ta."

"Đâu đâu cho tôi nhìn với! Có một nhóm người theo dõi nhật ký trò chuyện yêu cầu cung cấp thông tin liên hệ."

"Người phụ nữ xinh đẹp như này ai mà không muốn cơ chứ."

Mâu Thì Châu liếc nhìn tấm ảnh trong tay người bên cạnh anh cầm áo khoác đứng dậy: "Tôi còn có việc bận không ăn nữa."

"Con lai, không phải cậu đi tìm bà chủ đó chứ?"

"Cậu thật không biết xấu hổ."

Anh khoác áo lên vai tiêu sái đi ra cửa không quên quay đầu chế giễu: "Cơ hội luôn dành cho những ai luôn chuẩn bị sẵn sàng."