Chương 13.1

"Xem ra hôm nay tôi chọn ngày tụ họp hội viên không đúng lắm, đúng lúc mọi người đi xem trận đấu."

"Tôi đi dự tiệc thấy cô làm giám khảo nên đặc biệt chạy tới."

"Hả?" Đường Bồ kinh ngạc anh có thể thẳng thắn như vậy sao, vô tư không có chút ngượng ngùng, nhất thời khiến cô không biết phải làm sao: "Như vậy, cái đó, thật là."

Mâu Thì Châu cho cô bậc thang đi xuống: "Em mới cứu chị từ tên lưu manh, chị mời em một bữa không sao chứ?" Cô không muốn phát sinh tình cảm không có khả năng này, quan hệ có chút tiến triển nhưng lúc nãy là giúp cô, người này cũng quá thẳng thắn, nếu cô nói không muốn thì thật là keo kiệt.

"Được, tất nhiên là tôi phải cảm ơn cậu, cậu muốn ăn gì."

"Vậy thì." Ngón trỏ Mâu Thì Châu đặt dưới cằm có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ .

Bỗng nhiên trong lòng có ánh sáng thoáng qua, cười cợt nhã nhìn cô: "Ăn món chị thích đi!"

Người này đúng là mang gen phương Tây, chỉ còn thiếu mỗi câu "Em thích chị" khắc lên mặt.

Chọn một nhà hàng phong cách Trung Hoa, phục vụ dẫn hai người ngồi cạnh cửa sổ, vị trí có chút chật hẹp, đặc biết khi người cao như anh ngồi xuống như chiếm hơn nửa không gian, còn chống cầm vênh váo cười nhìn cô.

Đường Bồ làm bộ như đang bình tĩnh, cúi đầu nhìn thực đơn chọn mấy món rồi đưa cho người phục vụ, cầm tách trà lên che đi đôi mắt, chỉ là không muốn đối mặt với anh.

Đôi mắt xám rất dễ chìm đắm vào nhưng lại rất khó để thoát ra.

Từ lúc bọn họ đi vào đã có một nhóm phụ nữ luôn dán mắt trên người Mâu Thì Châu.

"Chị tuần tới sẽ còn có hội viên tụ họp nữa không?"

"Tùy vào tình hình như thế nào, bình thường họ rất bận huấn luyện không có thời gian tụ họp nhiều." Vậy sao.

"Nhìn cậu rất rảnh rỗi." Đường Bồ đặt tách xuống nghe anh nói.

"Gần đây không có show thời trang nào, công việc thường bận vào tháng chín."

"Người mẫu không cần giữ dáng sao?"

"Cần chứ, chỉ là em không cần quá sức, quá trình trao đổi chất của cơ thể rất tốt."

"Vậy đúng là đáng ghen tị với cậu..."

"Làm phiền chút." Một giọng nói nhẹ nhàng tươi mát phát ra từ bên cạnh, hai tay cô gái siết chặt di động, đỏ mặt cười nhìn anh, Đường Bồ lịch sự im lặng.

"Có thể cho tôi xin cách thức liên hệ được không? À, tôi, tôi rất thích áo khoác trên người anh, tôi muốn một cái." Đường Bồ thấy có một cô gái trẻ đứng cách họ ba mét cười thích thú, hình như đó là người ra chủ ý, cách này cũng thật là mới mẻ.

"Không thấy tôi đang bận nói chuyện sao."