Chương 14.1

Ngón tay thon dài vuốt lên vuốt xuống côn ŧᏂịŧ.

Gân xanh bao quanh từ qυყ đầυ đến tận gốc, bao qυყ đầυ có trật tự bọc lấy thân cây trụ, tốc độ tay không thấy rõ, chủ nhân vật cứng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Không có mấy cọng lông che lại, cự vật hùng vĩ nhô ra dị thường giữa đũng quần, trong miệng anh cắn một góc T trắng, nhắm mắt lo âu ưỡn lưng lên.

Co người nằm nghiêng, bàn tay cố gắng tuốt súng, mồ hôi đầy đầu, gân xanh trên trán nổi lên, trong đầu xuất hiện hình ảnh trùng lặp, buộc mình nghĩ đến hình ảnh cô ăn vùng thịt kia.

Đều là nước miếng của anh cô đều nuốt xuống, còn dùng ánh mắt vô tội đó nhìn anh nữa chứ, đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Cổ tay mỏi nhừ nhưng thời điểm ở ranh giới như thế này không thể thả lỏng, nước bọt thấm ướt miếng vải, sau đó cắn thật mạnh.

Có dòng bạch trọc mãnh liệt bắn tung tóe ra từ mã mắt sau đó liền nhỏ giọt xuống giường, quần pyjama đen cũng không tránh khỏi. Nguyên một tuần vừa rồi, ngày ngày anh như tự làm vậy, mỗi đêm đều phải dùng cách này để chìm vào giấc ngủ, lòng bàn tay sắp chai rồi. Phàn Dương Diễm gửi cho anh tin tức giới nhà giàu, anh mở điện thoại lên xem, là một tư thế thân mật, Đường Bồ ngồi ở bàn đó, người đàn ông mặc vest màu xanh ngồi trên bàn, hắn ta chống tay dựa vào thành bàn, gần như dựa vào người cô, mỉm cười nhìn cô.

Mâu Thì Châu mệt mỏi thả tay xuống, cởϊ qυầи áo thở hổn hển nhìn trần nhà, màn sương trắng trước mắt dần dần biến mất nhưng anh không muốn ăn. Côn ŧᏂịŧ không có dấu hiệu mềm xuống mà dán thẳng vào bụng, căn bản không giải quyết được bao nhiêu du͙© vọиɠ.

Anh đã thấy bức hình này trên màn ảnh lớn bên ngoài sân thi đấu, chính là hình ảnh này, lúc anh thấy liền vọt vào, không nói hai lời đẩy người đàn ông kia ra!

Diễm: Bạn trai mới của Đường Bồ.

Mâu Thì Châu nhanh chóng đáp lại: Cậu đùa gì thế!

Diễm: Là hắn ta tự nói, còn nói là hắn tìm người đánh Hà Dật Minh.

Chết tiệt!

Chuyện tốt Mâu Thì Châu anh làm thì lại úp lên đầu người đàn ông khác, thật cmn cũng dám nói! Anh chưa kịp oán giận chuyện cũ thì Phàn Dương Diễm đã đoán được manh mối.

Diễm: Nếu tôi đoán không sai thì cậu thích người phụ nữ Đường Bồ đó.

Ngón tay đang nhắn tin liền dừng lại.

Diễm: Nhưng tôi cảm thấy không đúng, sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chị ấy như vậy? Không phải cậu đánh Hà Dật Minh đó chứ?

Mâu Thì Châu cũng có thể đoán ra được lúc anh ta nhắn những dòng này, trên mặt đang cười gian trá, ắt là phải truy hỏi đến cùng. Chính vì thế, anh mưới không thích đem chuyện riêng nói cho Phàn Dương Diễm, tên này là người miệng rộng.

Ném chiếc điện thoại đang rung liên hồi, đứng dậy vào nhà vệ sinh dọn dẹp.