Chương 16

Tuy tuổi của người này nhỏ nhưng sao có thể nói chuyện ngông cuồng như thế, khuôn mặt đó thật sự làm trái tim cô rung động nhưng vẫn luôn cảm thấy giọng điệu của anh lạnh lùng.

Lúc anh nói xong, cô không phản kháng một câu.

Bây giờ, Đường Bồ nhớ lại thì chỉ muốn đập đầu vào tường, cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa mất mặt.

Mất hai tiếng ở trên máy bay để giải quyết những công việc vặt rườm rà tẻ nhạt, cô định chợp mắt trong khoang hạng thương gia.

Khoang máy bay rất ít người, chỉ thỉnh thoảng có tiếp viên và các hành khách quay đầu nhìn cô. Đường Bồ đeo kính mát dựa vào ghế trong cabin, kéo vách ngăn lại, không cho người lạ vào.

Chuyện đàm phán giá cả dễ hơn cô nghĩ. Ban đầu, nguyên liệu tăng giá còn tưởng rằng sẽ làm chi phí tăng lên, sau khi ký kết hợp đồng 8 năm, ông chủ nhà sản xuất cũng vui vẻ đồng ý, đồng thời, giảm một nửa giá tăng ban đầu.

"Đã tới thành phố này một lần, nếu cô Đường có thời gian, tôi có thể mời cô đến xem một buổi catwalk. Đây cũng xem như chúng ta hợp tác với công ty và việc xem nội bộ chỉ được mời."

Đường Bồ suy nghĩ một lúc, định cười từ chối, nhưng ông ta lại đưa ra một điều kiện mê người khác: "Năm sau chúng tôi muốn đổi vật liệu xây dựng mới tốt hơn, lúc đó, chúng tôi sẽ ưu tiên cô, cho cô một cái giá thích hợp."

"Vậy cảm ơn ngài, vừa lúc tôi cũng rất thích xem catwalk." Người đàn ông trung niên lộ ra một nụ cười, duỗi tay: "Bên này, xe của tôi ở ngay ngoài cửa."

Có thể nhìn ra tâm tư muốn theo đuổi cô, ông ta giữ một khoảng cách nhất định, không khiến cô khó chịu.

Ngồi ghế VIP ở hàng đầu của chương trình, ngắm cận cảnh những người mẫu trên sàn diễn, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến kinh ngạc, với đủ loại quần áo đặc biệt được trình diễn như tiên nữ.

Với gu thẩm mỹ của cô, màn catwalk này gần như là trời cho, cô rất nhập tâm, vui vẻ đáp lại cuộc trò chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Một bàn tay bỗng nắm lấy cằm của cô, cơ thể Đường Bồ lập tức căng thẳng, cô chưa kịp đẩy ra thì bàn tay đang nắm cằm đột nhiên xoay mặt cô lại.

"Chị à, thật đau lòng, chỉ mới không thấy có mười mấy tiếng mà chị đã đi tìm người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ rồi."

Mâu Thì Châu đột nhiên xuất hiện trước mắt, lỗ chân lông của Đường Bồ kinh ngạc nổ tung, nếu không nhìn thấy anh ăn mặc giống người mẫu trên sân khấu thì suýt chút nữa cô đã nghĩ rằng anh đang theo dõi cô.

"Cô Đường, vị này là…?" Người đàn ông bên cạnh đánh giá bề ngoài xuất chúng của anh, người ngoại quốc hiếm khi thông thạo tiếng phổ thông, thiếu niên lại còn đang cười, khıêυ khí©h nhìn ông ta.

"Vậy ông là ai?"

"Mâu Thì Châu." Đường Bồ nghiêm túc đẩy cánh tay anh ra.

Anh cười cười nhìn cô: "Chị à, chúng ta gặp được nhau ở đây thật có duyên, hôm qua em đánh cho anh ta một trận rồi."

Tình, ngày hôm nay báo ơn cho em thế nào?

Anh đang nói tới chuyện đánh Cúc Hướng Minh, người này cầu xin cô: "Cũng không phải tôi giật dây cậu."

"Có thể thấy, chị rất muốn làm cho anh ta cút." Mâu Thì Châu nhìn thoáng qua người đàn ông kia.

Nghe được lời này, đoán chừng đang nói ông ta.

Người đàn ông cười đứng dậy: "Xem ra là tôi đến quấy rầy cô Đường rồi, nếu cô đã có người trong lòng thì tôi sẽ không làm mất thời gian nữa. Vậy lần sau gặp, tôi đi trước."

Người đàn ông này thoạt nhìn rất sĩ diện, Đường Bồ cũng không giữ lại, cười nói: "Tôi hy vọng lần sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ cùng nhau."

"Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải là người dễ giận như vậy."

Thành công đuổi được tên kia, Mâu Thì Châu đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: "Cậu đuổi đối tác làm ăn của tôi đi, chuyện này còn hơn cả những gì cậu nói."

"Vậy sao? Em thấy chị có vẻ không muốn nói chuyện cùng anh ta nên mới giúp mà." Anh nhìn từ đâu mà thấy, thuận miệng nói bậy còn đúng hơn. Đường Bồ tò mò đánh giá phong cách ăn mặc trên người anh: "Cậu không lên sao?"

"Buổi sáng em đã trình diễn xong rồi, giờ không cần nữa." Anh bắt tréo hai chân, đôi chân dài không có chỗ để, khuỷu tay chống lên tay vịn, tay chống đầu, vẻ ngoài phong tình, cười nói: "Thật tiếc, chị không thể thấy, nếu chị tới sớm một chút thì tốt, chắc chắn em sẽ trói chị sang đây xem!"

Đường Bồ khoanh tay, quay đầu nhìn chăm chú sân khấu chữ T: "Tôi không thích nói linh tinh."

"Em không biết, xin lỗi chị, vậy em xin lỗi chị mà."

Lời này thấy kỳ kỳ.

"Tối nay, nhóm người mẫu tụi em đi tụ họp, chị chở em nửa tiếng nữa tan làm rồi mình đi cùng, coi như em xin lỗi." Đôi chân dài miên man của anh đứng dậy, lấy một vật nhỏ trong túi đưa cho cô, đó là món quà dành cho khách quý, là một huy hiệu đặc thù làm bằng vàng ba gam.

Đường Bồ cầm lấy nhìn, mặt trên còn có ánh bạc lóe lên, tự hỏi có phải anh chàng này quá tự cao tự đại, tiệc tối cũng có thể xem như lời xin lỗi.

Nhưng mà cô cũng không ghét chuyện đó.