Chương 135: Chương 135

Tối.

Thằng nhok ở trong phòng một hồi, chẳng biết làm gì cho hết chán, nó bước xuống nhà, định lái xe đi đâu đó chơi thì đột nhiên thấy con bé cũng vừa lên xe đi đâu đó......Một chút tò mò trỗi dậy.....Thằng nhok suy nghĩ một lát rồi quyết định phóng xe đi theo con bé. Kì lạ, con bé dường như ngày càng đi xa khỏi trung tâm, hừm, rốt cuộc thì là đi đâu đc nhỉ?

"Sao......sao lại là đây?" thằng nhok thắc mắc tự hỏi khi cùng con bé dừng xe trước cánh đồng cỏ quen thuộc (có ai còn nhớ ko nè?) Hừm, trời thì tối khuya vậy rồi, cô ta đến đây làm gì chứ?

Con bé dường như vẫn chưa nhận ra có người đi theo mình, nó im lặng đi sâu vào giữa đồng cỏ, đến bên gốc cây to, lặng lẽ ngồi xuống, nhìn tấm ảnh của Tuyết Nhi trên tấm bia qua thứ ánh sáng nhàn nhạt trắng của ánh trăng.....

- Tuyết Nhi, cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi......Cậu......sao lại ra đi sớm vậy chứ? Thật sự là quá sớm......tại sao chứ?

Con bé nói mà như muốn khóc, đưa tay viền theo từng đường nét trên khuôn mặt của cô bé 15 tuổi trong bức tranh đầy xót xa.....Nước mắt cứ tự tiện mà tuôn ra.....

- Hức, sao vậy chứ, thật đáng ghét, cậu phải rất tự hào đó, khi một người như tớ lại rơi nước mắt vì cậu......Tuyết Nhi...xin lỗi, lễ tang cậu hai năm trước lại ko thể về dự......Nhưng mà, ko sao, bây giờ tớ đến rồi, cuối cùng cũng có thể gặp cậu........Cậu, vẫn khỏe chứ? Mọi người ai cũng nhớ cậu, tớ và cả cô em gái ngốc nghếch của tớ nữa.....Nó đã rất đau khổ......Cậu thật nhẫn tâm, sao có thể bỏ tớ và con nhok đó lại mà đi một mình như thế chứ.....Chẳng phải đã từng hứa sẽ sang Anh chơi? bây giờ, làm sao đây.......Sao tớ lại có thể ko gặp mặt cậu lần cuối đc chứ....? Cậu chẳng phải đã hứa nhất định sẽ gặp lại tớ? 2 năm rồi, tớ đã chờ.....hức....

Thằng nhok đứng sững người nhìn con bé úp mặt vào tay khóc nức nở.....Nhìn cái thân hình nhỏ bé kia run lên từng cùng vs những tioếc nấc nghẹn ngào, thằng nhok bỗng cảm thấy xót xa vô cùng........song, ko hiểu sao, nó lại cảm thấy có chút gì đấy khác lạ, ko như cảm giác mà nó vẫn thường có mỗi khi nhìn thấy con bé khóc trước đây- trái tim nó lần này ko hề đau.....

Đứng thêm một lúc nữa, thằng nhok khẽ thở dài rồi quay người bước đi, nó hiểu con bé cần yên tĩnh, trong lúc này mọi lời khuyên hay an ủi đều là thừa thải. Chỉ có con bé là người duy nhất có thể tự bình tâm chính mình......

.

- Thì ra là anh?

Tiếng con bé đột ngột cất lên khiến thằng nhok giật mình. Phía sau, con bé đã ngẩng mặt lên, nhìn thằng nhok, cười nhạt.

- Cô biết?