Chương 12: Người cực kì xuất sắc

Lúc này, hắn quay đầu về phía cửa quán bar, phát hiện rất nhiều nam khách hàng đều cũng đang đồng loạt nhìn hướng đó.

Một số người trong đó quen với chủ quán bar - Thẩm Minh Lãng. Một phần khác bị thu hút bởi người phụ nữ bên cạnh hắn - Thẩm Khanh Ninh, cao khoảng 1m68, mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài trơn bóng. Cổ áo được khảm một nửa vòng ngọc trai nhỏ, thế nhưng nó thua xa làn da trắng nõn mê người của cô.

Dưới ánh đèn màu của quán bar, Thẩm Khanh Ninh trông rất nổi bật. Quan trọng hơn, khí chất của cô thuộc loại trong sáng lại lạnh lùng, cảm giác rất xa cách, người lạ chớ lại gần.

Trình Trục đột nhiên phát hiện ra một điều. Rất nhiều nữ nhân khi bị đàn ông chú ý, sẽ làm như không biết, tránh đi ánh mắt của bọn hắn. Nhưng Thẩm Khanh Ninh thì khác. Cô trực tiếp nhìn một vòng quanh quán bar. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của nữ nhân, rất nhiều tên đàn ông đang xì xào bàn tán đều nhìn đi chỗ khác.

Trình Trục trong lòng cảm khái: "Khí thế rất mạnh, vẫn lạnh như xưa."

Trong nhận thức của hắn, loại phụ nữ này không chỉ có thể đánh gục được nam nhân, còn có thể hạ gục cả nữ nhân. Trên thực tế, Thẩm Khanh Ninh cũng rất nổi tiếng với các nữ sinh cùng trường. Tiếng lòng của các nữ sinh có thể miêu tả ngắn gọn như sau: “Chị gái, hãy mau đến chà đạp ta đi!”

Lúc này, Thẩm Minh Lãng và Thẩm Khanh Ninh đi về phía Giang Vãn Châu chào hỏi: "Ồ, đây chẳng phải là tiểu Giang tổng của chúng ta sao."

"Xéo đi xéo đi! Phiền phức." Giang Vãn Châu tỏ vẻ bất mãn.

Bạn bè gọi hắn là tiểu Giang tổng, hắn sẽ rất vui. Nhưng khi anh họ gọi hắn như vậy, hắn thấy rất phiền phức. Tuy nhiên bằng mắt thường cũng có thể thấy quan hệ của bọn hắn rất tốt.

Trong gia đình Trình Trục, mối quan hệ giữa người thân ngược lại cực kỳ bình thường. Gia tộc hắn là loại phân chia giai cấp rõ ràng và điển hình. Không xét bối phận, chỉ nhìn điều kiện kinh tế và địa vị xã hội.

Thực tế mà nói thì gia đình càng bình thường, thậm chí gia cảnh càng bần hàn thì lại càng là như vậy.

Thẩm Minh Lãng liếc nhìn Trình Trục, hỏi Giang Vãn Châu: "Đây là người bạn tốt mà ngươi đã đề cập trong WeChat?"

Sau khi Giang Vãn Châu gật đầu, Thẩm Minh Lãng giơ tay trái lên, để lộ chiếc đồng hồ được mệnh danh là "Vua thép" - Nautilus của Patek Philippe. Hắn bắt tay với Trình Trục, cợt nhả: "Thẩm Minh Lãng, người anh họ được Giang Vãn Châu kính trọng nhất."

Khi hắn nói điều này, dường như đã hoàn toàn quên rằng mấy giây trước Giang Vãn Châu vẫn còn bảo hắn xéo đi.

"Ngươi là bạn tốt của hắn, cứ gọi ta một tiếng Thẩm ca."

"Thẩm ca, Trình Trục." Trình Trục chào hỏi, cũng thuận tiện giới thiệu bản thân.

“Được lắm, Trình đệ.” Thẩm Minh Lãng không thèm nhớ tên Trình Trục, tối nay cứ gọi vậy là được rồi. Chỉ là uống chén rượu mà thôi, dù sao thì sau này cũng chưa chắc đã gặp lại. Tuy nhiên hắn vẫn làm ra vẻ hiếu khách, cười nói: "Đã tốt nghiệp trung học, hút thuốc được rồi nhỉ? Diệp Tử, cắt cho ta hai điếu xì gà."

Quầy bar có chỗ bán xì gà, bởi vì có một số khách hàng sẽ gọi dùng loại hàng đặc biệt này. Có người quen hút thuốc, có người thì cho rằng mình hút xì gà trông rất phong độ. Lời vừa dứt, ánh mắt của Thẩm Thanh Ninh liền dừng ở trên người Thẩm Minh Lãng. Cô rõ ràng không nói lời nào, nhưng lại làm Thẩm Minh Lãng ho nhẹ một tiếng chuyển chủ đề: “Diệp Tử, gửi xì gà cho bàn A03, ở bàn đó có bạn của ta, khụ khụ."

Sau khi cảm thấy ánh mắt trên người mình dời đi, Thẩm Minh Lãng lại vỗ vai Trình Trục, cười đùa nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tưởng ta mời ngươi hút xì gà sao? Huynh đệ, tuổi trẻ không cần phải biết hút thuốc, hiểu không?”

"Hiểu." Trình Trục cười cười cùng diễn trò với hắn.

Trình Trục nhìn bàn tay trên vai, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay của Thẩm Minh Lãng. Hắn chợt nhớ ra hiện tại giá của những chiếc đồng hồ nổi tiếng vẫn còn khá rẻ. Không giống như sau này, những mẫu nổi tiếng như Patek Philippe và Rolex về cơ bản đều cao hơn giá niêm yết trên thị trường cao cấp, thậm chí có những chiếc còn tăng giá gấp mấy lần trên thị trường thứ cấp!

Đây cũng là một cách kiếm tiền.

Tại sao những người giàu lại ngày càng giàu hơn?

Có thể thấy rằng Thẩm Minh Lãng hiện tại bỏ tiền ra mua đồng hồ chỉ để giả trang bức, nhưng vài năm sau, hắn sẽ phát hiện ra: “Hề hề! Bây giờ nếu ta bán chiếc đồng hồ này, con mẹ nó lại còn có lời!"

“Sao vậy?” Thẩm Minh Lãng trực tiếp nâng cổ tay: “Xem giờ à?”

"Không, nhìn rất ngầu." Trình Trục trực tiếp khen chiếc đồng hồ.

Thẩm Minh Lãng ngay lập tức cười tươi. Nói ra cũng lạ, vì đối phương là học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3, lời khen của hắn sẽ khiến người ta cảm thấy rất chân thành. Trong vòng tròn của hắn, mọi người ngưỡng mộ đơn giản là vì giá của chiếc đồng hồ. Nhưng tên nam sinh này, hẳn là công nhận gu thẩm mỹ và phong cách của hắn!

Giang Vãn Châu ở bên cạnh kinh ngạc: "Hình như anh họ của mình đã bị “đầu độc”. Sao cứ cảm giác như hắn bị dắt mũi nhỉ?"

Cảm thấy phong cách của mình đã được một học sinh công nhận, Thẩm Minh Lãng trực tiếp cười cười, xua tay nói: “Đừng ngồi ở đây nữa, theo ta đến A01, đó là chỗ ta giữ cho chính mình. Vậy đi, Diệp Tử, tiền rượu của Trình đệ hôm nay trực tiếp tính cho ta.”

Nói rồi hắn còn không quên chỉ vào Giang Vãn Châu: “Của ngươi thì tự trả.”

Lời này khiến Giang Vãn Châu nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì khinh bỉ. Cứ như vậy, bốn người cùng đến A01. Giang Vãn Châu và Thẩm Minh Lãng lần lượt ngồi hai bên Trình Trục. Đàn chị tương lai Thẩm Khanh Ninh lại xa cách ngồi ở phía đối diện.

Dưới ánh đèn mờ, vẻ đẹp của cô khiến hắn cảm thấy vị học tỷ tương lai này quả thực là một nữ thần vườn trường, vô cùng thưởng thức nhan sắc kia.

“Giang Vãn Châu hình như đã từng nói chị họ của hắn là người đa tài, có thể chơi dương cầm, cũng có thể múa ba lê.”

Nữ thần cũng được mà chân dài thì cũng thôi, vậy mà còn là nữ thần chân dài...

Ngồi đối diện mỹ nhân khiến tâm trạng hắn đêm nay bắt đầu cảm thấy vui sướиɠ, chẳng ai muốn tới quán bar lại ngồi gần một đám con gái xấu xí cả, hắn thầm nghĩ:

“Cha mẹ luôn muốn ta trở thành “người cực kì xuất sắc”, rõ ràng, ta đã hoàn thành bốn phần năm mục tiêu, trở thành “người cực kì sắc.” (*).

------------------------------------------------------------------------------------------------

[* ý là: cha mẹ muốn Trình Trục trở thành “người cực kì xuất sắc” có 5 chữ, thì hắn đã là "người cực kì sắc" ( sắc trong háo sắc nha) có 4 chữ , tức là hoàn thành bốn phần năm =))

-------------------------------------------