Chương 31: Chút kiến thức, mau mau học

...

Trình Trục gật đầu, sau đó tiếp tục dùng bữa. Tuy nhiên Giang Vãn Châu ở bên cạnh không chịu buông tha, oán giận nhìn chằm chằm Trình Trục nói: "Ta nói chuyện không phải như vậy! Ngươi học bậy bạ cái gì đấy! "

Trình Trục vừa ăn thịt kho tàu nổi tiếng ở Kim Sa Sảnh, vừa nói: "Ừm, ta học sai rồi."

Trong nháy mắt Giang Vãn Châu phát điên, muốn lập tức tới xé nát miệng hắn. Ngược lại, Lâm Lộc lại càng ngày càng cảm thấy nam sinh này rất thú vị.

Trò chuyện được một lúc, mọi người lại nói về việc học đại học.

Thẩm Minh Lãng nói hầu hết thời gian mình ở trong lớp đều ngủ, hơn nữa căn bản giáo viên sẽ không quản hắn, so với hồi cao trung thoải mái hơn nhiều.

"Trình đệ, đến lúc đó các ngươi yên tâm, cứ to gan mà ngủ." Người từng trải Thẩm Minh Lãng bắt đầu lên tiếng nói.

Lúc này Thẩm Khanh Ninh khó có được cơ hội lên tiếng, nói: "Suốt ngày ngươi cứ dạy bậy cái gì vậy?"

Trình Trục theo đề tài này, cố ý nói cho Giang Vãn Châu nghe: "Nếu như là một trường đại học không tồi, tiết học có giáo viên, không nghe giảng thì quả thật có chút đáng tiếc."

"Là sao?" Thẩm Minh Lãng tò mò hỏi.

Trình Trục nói: "Ta đã từng thấy một câu, nói rằng các giáo sư ở đại học, có thể là người có địa vị xã hội cao nhất mà cả đời này ngươi có thể tiếp xúc, nếu như không nhờ có trường học làm cầu nối, khi ra ngoài xã hội căn bản không thể tiếp xúc với người ở trình độ này."

Vốn Thẩm Minh Lãng định phản bác, nhưng đột nhiên phát ra một tiếng chửi thề.

"Mẹ kiếp, hình như cách nói này của ngươi có chút đạo lý, ta có một người bạn học luật, hắn nói thầy của hắn ta trước mặt là một người dạy luật, sau lưng thì lại là một Diêm Vương sống, một năm phán hơn sáu trăm án tử hình."

Đối với loại phú nhị đại như hắn, cơ hội tiếp xúc với người có địa vị xã hội cao vẫn rất nhiều, cho nên trong đầu hắn nghĩ ra ví dụ loại người mà đời này hắn không muốn gặp. Nhưng trên thực tế, đối với rất nhiều người bình thường thì đúng là như Trình Trục đã nói, khi đi học mỗi ngày ngươi có thể nói xấu giáo viên, nhưng trong xã hội, ngay cả tư cách nói chuyện với người ta ngươi cũng không có.

Có thể là một chuyên gia mà khi muốn khám bệnh ngươi cũng không mời được. Ngươi có thể nghe thầy giảng ở lớp học, nhưng ở bên ngoài người đó nói một đoạn cũng sẽ tính phí vài vạn hoặc thậm chí vài chục vạn một tiếng.

Có thể bên ngoài, phí tư vấn của hắn là hàng ngàn tệ một giờ.

Cũng có thể ngay cả sách giáo khoa của ngươi học cũng do hắn biên soạn.

Có khi hắn nói với ngươi về các vụ án hắn đang phụ trách, hắn vẫn còn 200 vạn chưa nhận được, vui vẻ kể lại vụ án cho các ngươi nghe một chút.

Ngay cả ý tưởng bộc phát tại chỗ của những người giáo đó cũng có thể trở thành một chính sách.

Quả thật Trình Trục không có ý định lên đại học không nghe giảng, hắn cũng không hy vọng Giang Vãn Châu chỉ đơn thuần ở trong trường lăn lộn kiếm sống, cho nên đặc biệt nhắc nhở một chút.

Điểm này khiến Thẩm Khanh Ninh không khỏi nhìn hắn một cái. Ngược lại Lâm Lộc cảm thấy nam sinh này rất mâu thuẫn, có đôi khi cảm giác hắn cợt nhả, có đôi khi lại cảm thấy so với học sinh tốt nghiệp cao trung bình thường trưởng thành hơn một chút.

Vị seiyuu tỷ tỷ này cảm thấy lời hắn nói có vài phần đạo lý, nhưng vẫn thở dài: "Haizzz, đáng tiếc ta là loại người từ nhỏ vừa đọc sách liền thấy mệt mỏi. "

Trình Trục ngước mắt nhìn nàng một cái, bất ngờ nói: "Có phải bởi vì khi còn bé ngươi thường xuyên làm bài tập về nhà đến nửa đêm không?"

"Đúng đúng đúng!" Lâm Lộc lập tức kích động, nói: "Khi còn bé, ta là người lề mề chậm chạp, người khác có bài thì làm xong ngay lập tức, còn ta phải làm rất lâu."

"Vậy thì đúng rồi." Trình Trục cười, nghĩ đến kiếp trước mình từng xem chương trình tạp kỹ tranh luận "Kỳ Ba Thuyết", nhìn thấy một đoạn nội dung. Đó là do một nhân vật tên Trần Minh nói, hiện giờ cũng vừa hay có thể áp dụng. Hơn nữa trùng hợp thay, Trần Minh cũng là giáo sư đại học.

"Hành vi chủ nghĩa tâm lý học nói cho chúng ta biết, một người nếu luôn luôn học tập trong thời gian buồn ngủ, ở tương lai bạn sẽ buồn ngủ ngay lúc học."

"Chó của Pavlov, các ngươi cũng biết chứ? Lắc chuông, cho ăn, chảy nước bọt. Lắc chuông, cho ăn, chảy nước bọt. Về sau, khi lắc chuông không ăn cũng chảy nước bọt. "

"Đây là cái gọi là phản xạ có điều kiện cổ điển."

"Tương tự như thí nghiệm này, học tập, đêm khuya, mệt mỏi. Học tập, đêm khuya, mệt mỏi. Về sau, học tập không phải lúc đêm khuya cũng thấy chán nản."

"Phản xạ có điều kiện cứ như vậy bị kí©h thí©ɧ mà hình thành."

Nói xong, hắn còn cười cười với Lâm Lộc, cứ như tri kỷ: "Kỳ thật không trách ngươi, chỉ trách những đêm khuya thời thơ ấu kia."

Giang Vãn Châu và Thẩm Khanh Ninh: "???"

Thẩm Minh Lãng thầm nghĩ trong lòng: "Mẹ kiếp sao hắn biết được, bây giờ nếu ta cùng nữ sinh trò chuyện về chủ đề này thì chỉ biết nói mình cũng mệt mỏi rã rời như vậy!"

Lâm Lộc nghe xong thì trước tiên có chút kinh ngạc, sau đó càng nghe càng cảm thấy rất có lý, cuối cùng bị thuyết phục triệt để, cảm giác mình gặp được danh y, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh.

Nhìn biểu tình của Lâm Lộc, Trình Trục nói một câu đầy hàm ý: "Cho nên tương lai ngươi có con, phải coi chuyện đó như kinh nghiệm, ngàn vạn lần đừng để cho con cái học tập quá muộn."

"Được được!" Lâm Lộc cho rằng rất đúng gật đầu, nói: "Ta nhớ kỹ rồi."

Nói xong, cô còn thêm vào: "Chuyện sinh con bây giờ nói thì quá sớm, sau này nếu ta quên mất mức độ nghiêm trọng của chuyện này, ngươi nhất định phải nhắc nhở ta."

Nhìn hắn như chưa bao giờ chủ động gợi đề tài nói chuyện, nhưng Trình Trục vẫn luôn khống chế nhịp độ nói, sau khi nghe vậy cũng rất vui vẻ.

Mục đích đã đạt được.

Chỉ thấy hắn nhếch miệng cười một tiếng, nhìn vị thiếu nữ trước mắt này khi cười rộ lên rất đáng yêu, còn có má lúm đồng tiền, Trình Trục lộ ra “răng nanh” của mình, chậm rãi nói:

"Nhưng ta vẫn chưa có phương thức liên lạc của ngươi."