Chương 33: Gọi ta tổ sư gia

...

Khi gần đến chín giờ, mọi người chia tay nhau tại một cửa hàng bán bánh ngọt rất nổi tiếng trên mạng. Thẩm Minh Lãng lái xe đến quán bar, Thẩm Khanh Ninh đưa Lâm Lộc về, còn Giang Vãn Châu tiễn Trình Trục.

Dọc đường, Giang Vãn Châu không nhịn được tra khảo: "Ngươi muốn làm quen với Lâm Lộc phải không?"

Trình Trục thấy hắn suốt ngày nghi thần nghi quỷ, tức giận nói: "Sao ngươi lại hỏi như vậy? Lúc ta nói chuyện với Diệp Tử thì ngươi nói ta muốn tán tỉnh cô ta. Hôm nay ta nói chuyện với Lâm Lộc, con mẹ nó ngươi cũng nói ta để ý. Sao không nói luôn là ta muốn cua nốt cả chị họ của ngươi đi?”

"Éc." Nói vậy khiến Giang Vãn Châu cảm thấy mình có hơi đa nghi, nhưng hắn vẫn nói: "Ta cảm thấy như vậy đấy. Thì sao? Không được à?"

"Đúng, đúng, đúng, trực giác của ngươi lúc nào cũng đúng." Trình Trục cười mắng: "Hay là trước tiên ngươi gọi một tiếng anh rể cho ta nghe một chút?"

"Cút." Giang Vãn Châu bắt đầu chửi người.

Ở phía bên kia, Thẩm Khanh Ninh chở Lâm Lộc về nhà trên chiếc Land Rover Range Rover màu trắng của mình. Phải công nhận rằng nữ sinh lái những chiếc xe thể thao hầm hố như này đúng là cho người ta ấn tượng rất sâu sắc.

Ở đại học, Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc đều thuộc đẳng cấp nữ thần vườn trường. Nhưng số người dám theo đuổi Thẩm Khanh Ninh lại ít hơn nhiều so với số người dám theo đuổi Lâm Lộc.

Không còn cách nào khác, khí thế của người ta quá mạnh!

Vừa sống vừa học ở Hàng Châu, nên Thẩm Khanh Ninh thường xuyên lái chiếc Range Rover thẳng tới trường. Hơn nữa, cô tính tình lạnh lùng cộng thêm vẻ ngoài lãnh đạm nên hầu hết các nam sinh nhìn mà sinh lòng kính sợ.

Lúc chuẩn bị đến khu tập thể, Lâm Lộc dùng giọng điệu nũng nịu như cô vợ nhỏ của tổng tài nói với Thẩm Khanh Ninh: "Lão công, ngươi có thể đưa ta lên lầu không, ta sợ đi thang máy một mình."

Thẩm Khanh Ninh tức giận liếc nhìn Lâm Lộc: “Sau khi đưa ngươi lên lầu, ngươi sẽ mời ta vào ngồi một lát, sau đó sẽ nói ngủ lại nhà ngươi đi, còn là ngủ chung với ngươi nữa.”

"Được ôm ta ngủ không sướиɠ à? Ngươi chán ta rồi à?" Lâm Lộc nói với giọng vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Thẩm Khanh Ninh phớt lờ chiêu trò đeo bám của bạn thân, trực tiếp hỏi: “Đừng có làm nũng nữa, có vẻ như hôm nay ngươi rất vui?”

"Đung. Ta rất vui.” Lâm Lộc không phủ nhận, nói thẳng: "Ta đoán quả không sai, Trình Trục này khá đẹp trai đấy."

"Sao nào, để ý người ta rồi?"

“Đừng đoán linh tinh, ta hơi thích chút chút thôi! Chỉ là ta cảm thấy hắn rất thú vị.”

Lúc này, xe vừa mới đi tới gara dưới hầm của Lâm Lộc.

Sau khi Thẩm Khanh Ninh cho xe về số P, cô quay đầu nhìn vào mắt bạn thân, nói: “Ngươi có từng nghe câu này chưa?”

"Câu gì?"

"Cái gọi là tâm hồn thú vị thực chất là người có mật độ thông tin và trình độ hiểu biết cao hơn ngươi rất nhiều, sẵn sàng lắng nghe những điều vô nghĩa và giao tiếp với ngươi, đồng thời đưa ra một số ý kiến mà ngươi chưa biết hoặc chưa từng nghe trước đây, lật đổ trí tưởng tượng thiển cận và tam quan của ngươi ."

Lâm Lộc tiêu hóa hết những lời Thẩm Khanh Ninh, mở to đôi mắt linh động, sáng ngời của mình. Nhưng Lâm Lộc phản đối lại rất nhanh: "Hắn chỉ là một em trai vừa mới tốt nghiệp trung học thôi, ngươi xem thường ta quá rồi!"

Nói xong, Lâm Lộc bổ sung thêm: “Thẩm ca của ngươi cũng không thể cho ta cảm giác như vậy, mà rõ ràng hắn cũng là người có kinh nghiệm xã giao, từng mở mấy cửa hàng, lớn tuổi hơn chúng ta nhiều, hơn nữa còn là tra nam mồm mép tép nhảy."

“Chắc vậy.” Thẩm Khanh Ninh tùy ý nói: “Có thể là do các ngươi cùng tần số với nhau nên cảm thấy như thế. Cũng có thể là do ta nghĩ nhiều, nhưng nếu như hắn có thể bắt được tần số với tất cả mọi người…”

Thẩm Khanh Ninh dừng một chút rồi cười nói: “Thì tên ca ca tự nhận là tra nam mồm mép của ta hẳn cũng phải gọi hắn một tiếng... Tổ sư gia?"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------