Chương 38: Rơi vào trong sương mù

Bây giờ có rất nhiều học sinh được người nhà bao bọc quá mức. Đừng nói là tự mình ra ngoài bàn chuyện làm ăn, chỉ là đi chợ mua một món ăn, hoặc đi cửa hàng mua chút gì đó thôi, trả giá cũng không dám. Thậm chí còn có người cảm thấy vô cùng sợ hãi với xã hội, ngay cả các kỹ năng giao tiếp cơ bản cũng không có.

Khi bọn họ đi dự khai giảng ở trường học, nếu muốn lên sân khấu tự giới thiệu về mình thì có thể tự tin đến đâu?

Ngay cả giới thiệu bản thân cũng không thể làm được, đừng nói đến việc đàm phán kinh doanh với người khác, tiến hành sản xuất ra thị trường.

Vương An Toàn ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Trình Trục ngồi ở ghế phụ.

Trong thời gian một điếu thuốc, Trình Trục đã trò chuyện rất nhiều với tài xế taxi, dò hỏi một vài thông tin cơ bản của Quán Vân. Nếu muốn tìm hiểu chuyện gì, tài xế taxi là một nguồn thông tin rất tốt, phải tận dụng.

Trong lòng Vương An Toàn sinh ra cảm giác đúng là bản thân không bằng người, lại thêm chút sùng bái đối với Trình Trục.

Chiếc xe đến cửa nhà máy, nhà máy này không lớn, thậm chí không có người gác cổng. Tài xế taxi hỏi: "Dừng lại ở đây hay lái xe vào?"

"Lái xe vào." Trình Trục trực tiếp nói.

Thời tiết nóng như vậy, chỉ vài bước nhỏ hắn cũng ngại phơi nắng.. Huống chi là hắn tới mua hàng, là thượng đế, mà đã vậy thì phải ra dáng kim chủ thượng đế rồi.

Bạn chi tiền mua sắm mà còn sợ hãi, người khác không làm thịt bạn thì làm thịt ai?

Sau khi hai người xuống xe, Vương An Toàn nhìn xung quanh một vòng, vẫn không dám nhìn vào bên trong, chỉ dám nhìn trộm.

Trong nhà máy, công nhân đang làm việc không ngơi tay. Có thể thấy một số bán thành phẩm, cũng có thể thấy một số thành phẩm.

Vương An Toàn đứng một bên ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, Trình Trục đã đi dạo bên trong, hơn nữa là... Trực tiếp cầm lên xem xét.

"Trục ca à sao ngươi dám cầm thẳng lên, còn xem rất kỹ! Không phải, hắn còn đang chà xát?

Vương An Toàn đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Chỉ thấy Trình Trục đang dùng tay xoa xoa vải, đánh giá chất liệu.

Hắn làm vậy, thật khó để không thu hút sự chú ý của công nhân trong nhà máy.

Một người đàn ông trung niên ngay lập tức đi tới, nghiêm túc đánh giá Trình Trục. Cũng phải thôi, hành vi của chàng trai trẻ này khá kỳ quặc, đặc biệt là khí chất côn đồ của hắn!

"Đầu năm nay trị an cũng không tệ lắm, không phải là lưu manh đến phá phách đấy chứ?"

"Đồng bọn của hắn đứng bên ngoài cũng không đi vào, nhìn cơ thể thật rắn chắc, hơn nữa còn nhìn chằm chằm hướng vào đây giống như canh gác vậy."

"Có chuyện gì thế?" Người đàn ông trung niên đi tới, thái độ rất miễn cưỡng.

Đối với chuyện này Trình Trục cũng không quá ngạc nhiên, dù sao mình vẫn còn rất trẻ. Hắn liền đặt sản phẩm mà hắn thấy mà quê mùa xuống, hỏi: "Ông chủ?"

"Đúng vậy."

"Ta đến xem hàng hóa, mấy ngày trước ta đã gọi điện thoại cho ngươi, có còn nhớ không?" Trình Trục nói.

Nói đi cũng phải nói lại, trong ba nhà máy, có một nhà máy không kết nối được điện thoại, hơn nữa hắn cũng quên là nhà máy nào không nhận được điện thoại. Nhưng mặc kệ đi, dù sao cứ nói như vậy.

Người đàn ông trung niên nghe thế thì hơi sửng sốt. Nhưng nhìn dáng vẻ côn đồ này của vị khách thì thấy rất phù hợp với trí tưởng tượng của mình về nhóm khách hàng ở độ tuổi này. Không biết tại sao, ông ta cảm thấy như thể người trẻ tuổi này sẽ sử dụng sản phẩm của mình.

"Bán lẻ đắt hơn một chút." Ông chủ nói thẳng.

"Ta làm thương mại điện tử." Trình Trục cũng trực tiếp nói.

Vương An Toàn đứng bên ngoài phơi nắng cả buổi, đến khi Trình Trục không nhịn được nữa, vẫy tay bảo hắn chuyển chỗ. Khi Vương An Toàn chạy tới, Trục ca của hắn đã đứng bên ngoài cửa trong bóng râm hút thuốc với ông chủ của nhà máy.

Sản xuất quần áo, trong nhà máy cấm hút thuốc.

Lúc này Trình Trục một bên nhả khói, một bên thuật lại các loại giá cả cho ông chủ.

"Người anh em, lợi nhuận của chúng ta không cao như vậy, ngươi trả như vậy, giá này không nhận được đâu." Ông chủ nhà máy hút một điếu thuốc, ánh mắt rất khó xử.

"Ngươi cũng thấy đấy, chất lượng hàng hóa của chúng ta rất tốt, tiền nào của nấy mà." Ông chủ nhà máy đưa tay đang cầm thuốc lá, chỉ vào trong.

Trình Trục lại khoát tay nói: "Ta không cần chất lượng tốt, ta chỉ cần khách hàng có trải nghiệm tốt."

"Con mẹ nó chất lượng hàng quá tốt cũng vô ích, thời gian trước đây đã có khách để lại cho cửa hàng của ta một đánh giá xấu, nói xé thế nào cũng không được. Ngươi nói xem mẹ kiếp có bệnh hay không?" Trình Trục một bên giả giận, một bên giả mù.

Chủ sở hữu nhà máy nhìn hắn, lúc này đã thật sự tin tưởng người thanh niên này thực sự là một người kinh doanh thương mại điện tử QQ lão luyện.

Vương An Toàn đứng ở một bên, cảm thấy hai người họ hút thuốc có cần phải nhả khói lên mặt mình hay không, con mẹ nó ta làm sao như rơi vào trong sương mù vậy?