Chương 26

Liên Hoa ngồi ở một bên đỏ mặt.

Có thể tưởng tượng được không, Trì Thâm, người đang mặc quân phục, nửa người nằm trên ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh ấy đang quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự.

Trên thực tế, anh đang xem xét số đo nội y cho Liên Hoa.

Chọn tất cả, chốt đơn, trả tiền, động tác của Trì Thâm rất nhanh chóng, thật tiêu soái, không có nửa điểm do dự, đương nhiên, hơn 10.000 tệ cũng không đáng để anh do dự.

Trì Thâm chính là cao phú soái trong truyền thuyết.

Liên Hoa bị cách anh trả tiền mê hoặc: "Thâm Thâm... Em... có phải là yêu người giàu đúng không!"

Trì Thâm không để ý đến cô, lúc sau Liên Hoa lại nói: "Không đúng, hiện tại hẳn là ôm đùi."

Con ma này khá cập nhật.

Sau khi công việc kết thúc, một số fan của Trì Thâm đã đợi bên ngoài đoàn làm phim cầm quà chạy đến trước mặt Trì Thâm: "Anh, anh thật đẹp trai!" "Thâm Thâm! Cái này là dành cho anh!"

Trì Thâm nhận hai món quà rẻ tiền, ôn nhu mười phần mà chụp ảnh với một vài fan.

Mà Liên Hoa vẫn luôn đứng bên cạnh anh nhưng không bị máy quay chụp lại, trong lòng lại có chút khó chịu, cô bĩu môi, xoay người chạy sang một bên.

Cô không ghen tị với những fan có thể chụp ảnh với Trì Thâm, hừ, cô có thể nằm trên giường với Trì Thâm, những fan đó ai có thể chứ.

Nghĩ như vậy, Liên Hoa cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có một chút ấu trĩ và đắc ý nhìn những ánh mắt của các fans.

"Liên Hoa."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Liên Hoa.

Liên Hoa quay đầu lại, có chút kinh hỉ nói: "Đã lâu không gặp, Tiếu Tiếu!"

Tiếu Tiếu trong miệng Liên Hoa tên là Liên Kiều, là sứ giả hoàn hồn của âm phủ, cái gọi là sứ giả hoàn hồn chính là đưa linh hồn của những người chưa chết nhưng đã bị ba hồn bảy vía lìa khỏi xác trở về.

Nói một cách đơn giản, nghề nghiệp của anh ta là cứu vớt người thực vật.

Liên Kiều mặc một bộ âu phục màu đen, trên tay cầm một quyển sách, trong túi còn có một cây bút, thoạt nhìn rất giống mỹ nam đô thị.

"Ừm."

Liên Kiều lạnh lùng nhìn Liên Hoa.

Đừng tưởng giữa hai người có thù oán gì, Liên Kiều chính là như vậy, không có cảm xúc, không vui cũng không giận.

"Lại lười biếng à? Lâu rồi không gặp."

"Chín tháng mười hai ngày."

Liên Kiều luôn không làm việc đàng hoàng, khiến nhiều người sống thực vật phải nằm trong thật nhiều năm.

"Mới có hơn chín tháng, còn tưởng rằng đã lâu." Liên Hoa quen biết Liên Kiều đã nhiều năm, lúc đầu bọn họ quen nhau chỉ vì cái tên.

Liên Kiều, anh ấy họ Liên, ở địa phủ, họ này đại diện cho sự tôn quý.

Liên Hoa, cô đã quên họ của mình, là Triệu Tiền Tôn Lý hay phương Đông Tây Môn, dù sao cũng không phải họ Liên.