Chương 5.2: Bất ngờ gặp được anh

Tại bệnh viện.

Hướng Ca ngồi bên giường bệnh, nhỏ giọng kể những chuyện thú vị đã xảy ra gần đây.

Người nằm trên giường bệnh cắm đầy ống trên người, trên mặt còn phải đeo mặt nạ oxy, hai mắt nhắm nghiền.

Đây là bà ngoại của Hướng Ca, năm đó ông bà ngoại gặp tai nạn, ông ngoại qua đời, còn bà ngoại trở thành người thực vật, từ đó đến nay vẫn luôn nằm ở bệnh viện.

Hướng Ca sẽ đến thăm bà ngoại mỗi khi rảnh rỗi, hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy bà ngoại tỉnh lại.

Nhưng mong muốn này vẫn chưa được thực hiện.

Cô nói rất nhiều, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Ý cười trên khóe mắt Hướng Ca nhạt dần rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn, khóe miệng cũng không còn cong lên nữa, lúc này cô cảm thấy rất bất lực.

Chia tay người bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Hướng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Hướng Ca đã trải qua rất nhiều chuyện, tất cả đều do một mình cô đối mặt.

Cô nhớ mẹ, nhớ ông bà ngoại.

Trước kia, cô cũng từng là người được nâng niu trong lòng bàn tay.

Những chuyện ấm ức trong khoảng thời gian này như vũ bão ập tới, cuối cùng cô lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô không muốn bà ngoại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực của cô nên đã nhanh chóng nói lời tạm biệt, sau đó ôm mặt rời khỏi phòng bệnh.

Cô chỉ muốn tìm một nơi không có ai để khóc cho thỏa thích.

Nhưng bất ngờ lại đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc ở góc rẽ nào đó.

Hướng Ca ngửi thấy một mùi hương thanh mát nhàn nhạt, rất quen thuộc.

Ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói với ngữ điệu lạnh lùng lười biếng càng quen thuộc hơn: "Chú ý an toàn."

Dù mới chỉ gặp nhau ba lần, nhưng giọng nói riêng biệt chỉ thuộc về Sở Vân Kiêu đã khiến Hướng Ca ấn tượng sâu sắc.

Hướng Ca lập tức nhận ra người mình vừa đυ.ng phải là ai.

Cô xoa đầu mũi đau nhức, không ngẩng đầu mà cứ thế cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, Sở..."

Suýt nữa thì cô đã buột miệng gọi người kia là chú, may sao kịp thời nhớ ra Sở Vân Kiêu không thích cách xưng hô này nên vội vàng nuốt lại vào trong.

Sau đó nhanh chóng sửa đổi: "Đại lão."

Vừa cúi đầu vừa gọi đại lão, ai không biết còn tưởng hai người thuộc bang phái gì đó.

Khóe miệng Giang Khâm khẽ giật lên mấy cái, quan sát phản ứng của Sở Vân Kiêu thật cẩn thận.

Chỉ thấy sắc mặt của Sở Vân Kiêu vẫn thản nhiên, không chút gợn sóng, dường như là bản thân anh cũng chấp nhận cách xưng hô này.

Giang Khâm: "..."

Cũng chỉ một mình Hướng Ca mới có ma lực này, cho dù cô làm gì cũng sẽ không chọc giận Sở Vân Kiêu.

Mà cái cách Sở Vân Kiêu đối xử với Hướng Ca cũng hoàn toàn khác với những nguời khác, Giang Khâm rất chắc chắn điểm này.

Một người dám gọi, một người dám nghe, không lấy nhau thì khó kết thúc lắm.

Hướng Ca vẫn đang đắm chìm trong bi thương, không kìm được nước mắt nên cô không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

Sở Vân Kiêu nghe thấy tiếng sụt sịt nhỏ xíu, anh thoáng cau mày.

"Va vào đau quá à?" Anh dịu giọng hỏi.