Chương 1.3: Xét về tuổi tác thì nên gọi anh là chú

Trong lúc cô do dự đã có người lên tiếng trước.

"Hướng tiểu thư? Cô đang chờ xe buýt à?" Người nói chuyện chính là tài xế ngồi ở ghế lái, ông ấy cũng là người nhà họ Sở nên có quen biết Hướng Ca.

Từ trên xuống dưới nhà họ Sở đều biết ba mẹ của Sở Hạ Phàm rất hài lòng về Hướng Ca, việc cô trở thành thiếu phu nhân nhà họ Sở cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Hướng Ca ôm cánh tay: "Vâng, ở đây khó bắt taxi quá."

"Giờ này thì e là xe buýt hết chuyến rồi." Tài xế nhìn đồng hồ, tốt bụng nhắc nhở cô.

Hướng Ca không hề nghĩ đến điều này, cô vội vàng nhìn đồng hồ, quả nhiên là bị lỡ xe rồi.

Trên mặt cô hiện lên tia ảo não và bất lực, biết thế đã về cùng với Tiểu Thu rồi.

Vai áo cô ướt đẫm nước mưa, gió thổi qua làm cô lạnh đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Thấy cô dưới tình huống này mà vẫn duy trì tư thái ưu nhã, vẻ mặt Sở Vân Kiêu thoáng thay đổi, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Không biết vì sao, trong lòng anh bỗng dấy lên một tia chờ mong.

Chờ mong Hướng Ca mở miệng nhờ anh giúp đỡ, nhờ anh đưa cô về trường.

Nhưng Hướng Ca chỉ đứng đó giậm chân vài cái để xua tan cái lạnh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục gọi xe, cũng không có vẻ gì là muốn nhờ anh giúp đỡ.

Cô và Sở Vân Kiêu không quen nhau, không thể tùy tiện làm phiền người ta. Vả lại với tính tình lạnh nhạt thờ ơ của Sở Vân Kiêu, nhất định anh sẽ từ chối giúp đỡ cô.

Thay vì khiến mình xấu hổ khi bị từ chối, cô vẫn nên thức thời không nhờ vả thì hơn.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Sở Vân Kiêu vẫn ngồi im không nhúc nhích, mà Hướng Ca cũng không chịu mở miệng, bầu không khí yên tĩnh này khiến ông ấy đứng ngồi không yên.

Vừa rồi Sở Vân Kiêu nhìn thấy Hướng Ca trước, thấy cô giống như đang chờ xe nên đã ra hiệu bảo anh ấy dừng xe ở bên đường.

Tài xế cứ tưởng Sở Vân Kiêu có lòng tốt muốn cho Hướng Ca đi nhờ một đoạn.

Kết quả người này lại không nói tiếng nào.

Anh không nói, tài xế cũng không dám đi.

Miệng cứ mở ra rồi lại đóng vào, đóng vào rồi lại mở ra, mấy lần định mở lời giúp Sở Vân Kiêu nhưng lại sợ hiểu lầm ý của sếp, không may biến mình thành bia đỡ đạn.

Hướng Ca đứng bên ngoài cuối cùng cũng gọi được một chiếc xe, khóe miệng cong cong, mừng rỡ reo lên: "Tôi gọi được xe rồi!"

Sở Vân Kiêu híp mắt lại, gọng kính màu vàng kim lóe lên tia sáng lành lạnh.

Người lái xe chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi biến đổi, nhưng lại không biết lý do tại sao.

"Ơ kìa! Sao anh ta lại hủy chuyến rồi?" Hướng Ca thấy tài xế hủy chuyến, cảm giác không ổn chút nào.

Bả vai thon gầy sụp xuống, lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng.

Chẳng lẽ tối nay cô phải qua đêm ở ngoài thật sao?

Nhưng cô không có nhiều tiền trong tay, không thể thuê phòng trong khách sạn.

Khóe mắt thoáng nhìn về phía thân xe Maybach đen nhánh, Hướng Ca hít một hơi thật sâu.

Hay là... cứ thử hỏi xem? Lỡ... được thì sao?

Hướng Ca khẽ cắn môi, một lúc lâu sau mới buông ra.

"Chú Sở..."

"Lên xe."

Hướng Ca và Sở Vân Kiêu cùng lên tiếng, sau đó cả hai người đều không khỏi sững sờ.

Hướng Ca: Thế mà chú Sở lại bảo cô lên xe? Thật không thể tin được!

Sở Vân Kiêu: Chú sao?

Gương mặt vốn đã không có chút cảm xúc của Sở Vân Kiêu nay lại càng trở nên lạnh thấu xương.

Hướng Ca không biết hai tiếng "chú Sở" đã tạo nên thương tổn lớn đến mức nào đối với Sở Vân Kiêu, luận vai vế, quả đúng là cô nên gọi anh là chú giống Sở Hạ Phàm, không có vấn đề gì cả.

Tài xế đi vòng sang bên này để mở cửa xe cho Hướng Ca.

Hướng Ca hơi cúi người nói với tài xế: "Cảm ơn."

Tiếp đến lại cúi người cảm ơn Sở Vân Kiêu: "Cảm ơn chú Sở!"

Giọng nói của cô trong trẻo, gọi hai tiếng chú Sở này cực kỳ dễ nghe.

Sở Vân Kiêu: "..."

Được rồi, trưởng bối nên có phong độ của trưởng bối, Sở Vân Kiêu cố dằn lại cảm giác không vui, lạnh lùng gật đầu: "Ừ."