Chương 9.2

Lúc này tình thế lại biến thành Hướng Ca ngửa đầu nhìn anh, cho dù cô nhìn từ góc độ này thì gương mặt điển trai của Sở Vân Kiêu vẫn đẹp không góc chết.

Chắc là anh phải chăm chỉ tập thể dục lắm mới luyện được đường cong cơ thể thanh thoát như vậy, mặc áo sơ mi trắng cũng không quá lộ sự cường tráng, ngược lại còn toát lên phong thái ưu nhã. Phối với cặp kính gọng vàng trên sống mũi, quả thực xứng với cái danh nhã nhặn cấm dục.

Ở bên Sở Hạ Phàm ba năm, Hướng Ca cứ tưởng mình đã sinh miễn dịch với trai đẹp vì dù sao nhan sắc của Sở Hạ Phàm cũng thuộc hạng hút mắt người.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy Sở Vân Kiêu, cô lại có chút không nỡ thu hồi ánh mắt.

Nếu có thể, thậm chí cô còn muốn chụp lại ảnh của Sở Vân Kiêu rồi mang về cho các bạn cùng phòng thưởng thức.

Trai đẹp mà, ai mà chẳng thích?

Bị Hướng Ca nhìn chằm chằm không chớp mắt, Sở Vân Kiêu cũng không hề tức giận, ngược lại còn lén nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ, mặt cũng hơi nghiêng về một bên.

Nghe nói đây là góc nghiêng đẹp nhất.

Muốn xem, thì phải xem thứ đẹp nhất.

Mãi cho đến khi cổ đau nhức, Hướng Ca mới ý thức được mình vẫn đang nhìn Sở Vân Kiêu chằm chằm.

Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ cúi đầu vuốt lại tóc.

Hôm nay cô không búi tóc củ tỏi nữa mà xõa tóc ngang vai, phối với váy hoa trắng trên nền vải xanh, nghiễm nhiên trở thành một mỹ nhân vạn người mê.

Lúc cô bối rối cúi đầu có một chút gì đó e thẹn lạ lùng, khiến Sở Vân Kiêu nhìn mà cổ họng thắt lại.

Ba năm trước, lần đầu tiên gặp Hướng Ca là Sở Vân Kiêu đã biết cô là một cô gái dịu dàng lương thiện.

Lúc ra nước ngoài dưỡng bệnh, anh vẫn luôn tâm niệm về lần gặp gỡ đó, nỗi nhớ nhung Hướng Ca vẫn luôn thường trực trong lòng, muốn tìm thông tin về cô gái này ngay sau khi về nước.

Kết quả, đúng là anh đã gặp được Hướng Ca như ý muốn, nhưng lại lấy thân phận là trưởng bối.

Nói ra cũng đúng là ông trời trêu đùa lòng người, ba năm trước, rõ ràng là anh gặp Hướng Ca ở sân bay trước, nhưng sau đó lại vì lý do phải rời đi nên mới bỏ lỡ cô. Mà vốn dĩ Sở Hạ Phàm chỉ đến tiễn anh, kết quả đến muộn, sau đó lại gặp được Hướng Ca.

Sau đó, hai người họ thành đôi.

Sở Vân Kiêu cảm thấy mình thật đúng là cái đồ xéo xắt, bởi vì khi biết Hướng Ca chia tay Sở Hạ Phàm, anh đã tìm người bắn pháo hoa bên bờ sông một tiếng đồng hồ.

Không có Sở Hạ Phàm ngáng chân, đáng chúc mừng.

Sở Vân Kiêu cụp mắt thu hồi tâm tư trong lòng, đi ra bàn rót cho Hướng Ca một cốc trà ấm.

"Bây giờ cô có rảnh không?" Anh ra hiệu cho Hướng Ca ngồi bên cạnh mình.

"Có." Hướng Ca nhận cốc trà, gật đầu cảm ơn.

Sở Vân Kiêu quay màn hình máy tính về phía mình, tay cầm chuột và nói: "Bây giờ bắt đầu dạy luôn đi?"

Anh vừa nói, vừa điều khiển nhân vật trong game vào trận.

Kết quả vừa dứt lời, máu của nhân vật chính đã cạn sạch.

Sở Vân Kiêu: "..."

Hướng Ca: "..."

"Anh không thể chỉ đi không, mỗi lần gặp quái anh phải đánh nó chứ." Hướng Ca chỉ vào biểu tượng kỹ năng trên màn hình.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Sở Vân Kiêu mãi không qua được ải Tân Thủ Thôn, lý do là vì anh căn bản không đánh quái mà cứ thế xông thẳng về phía trước cho quái đánh.

Phương pháp này đã khiến Hướng Ca được mở rộng tầm mắt.

Hóa ra trên đời này có người chơi game gà như vậy thât.

Sở Vân Kiêu nhếch khóe môi: "Hình như hiểu rồi."

Sau đó, ngay khi cột máu được bơm đầy, anh lại tiếp tục xông trận.

Lần này anh có dùng kỹ năng nhưng lại đứng im một chỗ, không tránh cũng không chạy đi, quái vòng ra sau lưng đánh anh một đòn trí mạng.

Sở Vân Kiêu: "..."

Hướng Ca: "..."

"Không tồi, có tiến bộ." Hướng Ca dở khóc dở cười động viên.

Sở Vân Kiêu kéo lỏng cà vạt: "Làm lại."

Anh tiếp tục xông về phía trước, nhưng vẫn không nắm được điểm cốt yếu.

Mắt thấy cột máu lại sắp cạn kiệt, Hướng Ca còn sốt ruột hơn Sở Vân Kiêu, cô không chút suy nghĩ, lập tức đưa tay phủ lên mu bàn tay anh, bắt tay anh kéo chuột.

"Né tránh công kích của nó, sau đó thừa dịp tránh đòn để sử dụng kỹ năng của nhân vật..." Hướng Ca nhỏ giọng giải thích, hoàn toàn không ý thức được lúc này hai người đang tiếp xúc gần gũi.

Tay cô rất mềm, trên người tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên tựa như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, đủ để phá vỡ sự phẳng lặng của mặt hồ, nhưng lại không gây ra sóng to gió lớn gì.