Chương 2.2: “Lên xe”

Bị đôi mắt trong veo lạnh lùng, không có chút cảm xúc kia nhìn khiến cô cảm thấy cực kỳ lúng túng, chỉ hận không thể nhảy khỏi xe ngay tức khắc.

Cô nuốt nước bọt, sau khi nhìn thấy người gọi là Sở Hạ Phàm, nhất thời không biết nên nghe hay cúp máy.

Sở Vân Kiêu đảo mắt nhìn qua màn hình điện thoại của Hướng Ca, sau đó lại rũ mắt tiếp tục xem tài liệu.

Ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ lóe lên, chiếu vào gương mặt góc cạnh của Sở Vân Kiêu.

Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên và nói: "Nghe đi."

Giọng điệu dứt khoát, câu chữ ngắn gọn, Hướng Ca không kịp phản ứng lại: "Hả?"

Xe chạy nhanh trên đường, đèn đường lập lòe chiếu vào trong xe, hắt lên một bên mặt của Sở Vân Kiêu, sau câu nói đó, bờ môi mỏng kia cũng không mở ra thêm một lần nào nữa.

Đến bây giờ Hướng Ca mới nhận ra Sở Vân Kiêu vừa nói gì, vội vàng ấn nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Hướng Ca vô thức nhíu mày, đưa điện thoại ra xa tai.

Giọng nói của Sở Hạ Phàm lè nhè như đang say rượu: "Tiểu Ca, em đang làm gì vậy? Sao mãi mới nghe điện thoại?" Giọng điệu mang theo chút bất mãn, dường như đang trách móc Hướng Ca nghe điện thoại chậm.

Ban đầu Hướng Ca còn tự an ủi mình rằng mỗi người đều phải lấy sự nghiệp làm trọng, Sở Hạ Phàm bận công việc nên mới lơ là việc quan tâm mình.

Nhưng lúc này nghe thấy giọng điệu đầy trách cứ của Sở Hạ Phàm, bỗng nhiên Hướng Ca cảm thấy mình rất hèn mọn.

Cô cười khẽ: "Đi chơi với bạn cùng phòng, lúc chuẩn bị về thì trời mưa nên không gọi được xe."

Ngập ngừng mấy giây, cô lại nói tiếp: "Em dầm mưa ướt hết cả người."

Sở Hạ Phàm cũng thoáng khựng lại, sau đó nói với cô bằng giọng ngà ngà say: "Anh bận chuyện công việc, em phải thông cảm cho anh nhiều hơn."

Hướng Ca không nói gì, cô có thể hiểu Sở Hạ Phàm bận rộn vì công việc, nhưng rõ ràng là anh có thể nói trước để cô đỡ phải ở lại chờ, nhưng cuối cùng không thấy người đâu, và cũng chẳng có tin nhắn thông báo nào.

Về điểm này... Hướng Ca không thể nào hiểu được.

Hướng Ca im lặng khiến Sở Hạ Phàm thấy hơi cáu kỉnh: "Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ đến đón em."

Hướng Ca đã nghe những lời này vô số lần, sau khi phải nghe quá nhiều thì trái tim cũng tê dại rồi.

Lúc này Hướng Ca rất bình tĩnh, cô không hề tức giận dù chỉ một chút.

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Anh cứ bận tiếp đi."

"Được, khách hàng hôm nay rất quan trọng, đợi khi nào xong việc anh sẽ..."

Không để Sở Hạ Phàm nói xong, Hướng Ca trực tiếp cúp máy.

Không cần nghe thì cô cũng biết những lời phía sau là gì, phải nghe quá nhiều nên cô đã thuộc lòng rồi. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là "đợi khi nào xong việc anh sẽ đến tìm em", "đợi khi nào xong việc anh sẽ mua quà cho em"...

Hướng Ca căn bản không cần những lời hứa này.

Sau khi cúp điện thoại thì cô mới nhớ ra mình đang ở trên xe của Sở Vân Kiêu, không giữ thể diện cho cháu trai ngay trước mặt chú của người ta... hình như cũng hơi quá đáng.

Nhưng dường như Sở Vân Kiêu không hề có hứng thú với những chuyện này, sau khi cô cúp máy cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Hướng Ca thầm nghĩ, quả nhiên người làm chuyện lớn có khác...

Nhưng tài xế lại có vẻ rất để ý đến chuyện này, ông nhìn Hướng Ca qua gương chiếu hậu: "Sở thiếu gia lại ra ngoài xã giao phải không? Bây giờ là lúc phấn đấu vì sự nghiệp nên cậu ấy rất vất vả, đôi khi sẽ có lúc lơ là, mong cô thông cảm cho cậu ấy nhiều hơn."

"Thật ra trước kia cậu ấy không chú tâm vào công chuyện làm ăn lắm đâu, sau này gặp được... Ôi chao, con người sống trên đời rồi sẽ có lúc tỉnh ngộ. Trạng thái của cậu ấy như bây giờ rất tốt, cố gắng làm việc mới có thể cho cô một tương lai ổn định."

Hiển nhiên là tài xế đang nói tốt cho Sở Hạ Phàm, khuyên nhủ Hướng Ca bớt giận.

Hướng Ca mỉm cười: "Vâng, tôi hiểu." Cô không muốn làm tài xế khó xử.

Bỗng nhiên Sở Vân Kiêu ngồi bên cạnh khẽ động đậy.

Hẳn là anh đã xem tài liệu xong, ngửa đầu cho đỡ mỏi cổ.

"Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình." Sở Vân Kiêu bất ngờ tham gia vào câu chuyện của hai người.

Hướng Ca kinh ngạc nhìn về phía anh, thấy anh giơ tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi thì cứ tưởng anh còn lời hay ý đẹp cần phát biểu.

Kết quả là người đàn ông này chỉ nói hai chữ: "Đến rồi."

Theo lời anh nói, chiếc Maybach cũng dừng lại ở cổng vào ký túc xá của Hướng Ca.

"Xuống xe." Người nào đó hạ lệnh đuổi khách không chút lưu tình.

Hướng Ca cũng không muốn ngồi cạnh vị đại nhân kiệm lời như vàng này một giây một phút nào nữa, chính cô cũng sợ chết đi được!

Cô vội vã mở cửa xuống xe.

Kết quả vừa mở cửa xe ra, gió lạnh bên ngoài lập tức ập tới.

Hướng Ca giật mình ngỡ ngàng, gió thổi qua khiến cô lạnh đến mức không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Lúc này cô mới nhận ra trong xe có máy sưởi, vì vậy mặc dù quần áo của cô hơi ướt nhưng sau khi lên xe cũng không hề thấy lạnh.

Cũng may đã đến dưới lầu ký túc xá, cô chỉ cần leo cầu thang lên phòng là được, chịu gió máy một tí cũng chẳng đáng gì.

Đầu mũi hơi ngứa, Hướng Ca nhịn hắt xì, sau đó cắn răng chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Chờ đã." Giọng nói của Sở Vân Kiêu còn lạnh hơn gió thổi bên ngoài.