Chương 3.2: Có phải vì gã đó nên mới nói chia tay

Tối hôm qua dầm mưa lại bị hóng gió lạnh, kể cả đã tắm nước nóng ngay khi về đến nhà nhưng Hướng Ca vẫn bị cảm lạnh.

Sáng nay ngủ dậy, cổ họng nóng rát vô cùng, mũi cũng không thể thở được.

Cô có thói quen dậy sớm, lúc này bạn cùng phòng vẫn đang ngủ. Để tránh làm phiền mọi người nghỉ ngơi, cô cố gắng nhịn lại sự khó chịu trong người, đánh răng rửa mặt xong, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi ký túc xá.

Đến phòng tự học, cô lấy máy tính và tài liệu ra rồi bắt đầu làm việc.

Trong khoảng thời gian học đại học, Hướng Ca đã làm rất nhiều công việc bán thời gian, trong đó viết lách là công việc cô bám trụ lâu nhất, tuy thu nhập không nhiều nhưng cô rất thích công việc này.

Tiếp đến là lập kế hoạch lên cốt truyện cho các loại trò chơi, sau khi quen biết Sở Hạ Phàm thì cô mới bắt đầu tiếp xúc với chuyên ngành này.

Sở Hạ Phàm rất tán thưởng báo cáo kế hoạch cô viết, cũng nhận cho cô rất nhiều hạng mục. Nhưng anh ta chưa từng nói những bản kế hoạch cô viết sẽ đi về đâu, Hướng Ca cũng không có tâm tư đi tìm hiểu chuyện này.

Cô cần tiền, chỉ cần tiền đến tay thì những thứ khác sao cũng được.

Tối hôm qua cô đã giao trả bản kế hoạch cuối cùng nên công việc hôm nay tương đối nhẹ nhàng. Cô lợi dụng khoảng thời gian này để nộp sơ yếu lý lịch trực tuyến, đảm bảo chắc chắn mình sẽ có việc làm ngay khi vừa tốt nghiệp.

Khi người ta tập trung vào một việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, đây chính là thời điểm trường học náo nhiệt nhất.

Bỗng nhiên Hướng Ca nhận được điện thoại của Tiểu Thu.

"Tiểu Ca, cậu đang ở đâu vậy?" Giọng nói của Tiểu Thu trong điện thoại có vẻ rất gấp gáp.

Hướng Ca vươn vai, bỏ máy tính vào túi xách, uể oải nói: "Mình đang ở phòng tự học, sao thế?"

Tiểu Thu nói với giọng điệu rất sốt sắng: "Vừa nãy Sở Hạ Phàm đến ký túc xá tìm cậu, về sau không biết anh ta nghe ai nói tối qua cậu ngồi xe sang trở về nên nổi giận đùng đùng, nói muốn tìm cậu để hỏi cho rõ ràng."

"Ở dưới lầu có rất nhiều người chạy đến hóng chuyện. Mình thấy tâm trạng của anh ta rất xấu, tốt nhất là cậu đừng về ký túc xá vào lúc này, đợi khi nào anh ta đi rồi mình sẽ gọi lại cho cậu."

Lúc này trong mắt các cô, Sở Hạ Phàm chính là một nhân vật nguy hiểm, anh ta có thể thẹn quá hóa giận làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào.

Hướng Ca khựng lại mấy giây, sau đó đáp: "Không, mình về ngay bây giờ."

Cô biết nếu cô không về thì Sở Hạ Phàm sẽ không chịu đi.

Tiểu Thu không biết chuyện Hướng Ca đề nghị chia tay với Sở Hạ Phàm, cô ấy rất lo lắng: "Tiểu Ca, cậu nhất định phải tỉnh táo, mau chóng rời xa anh ta đi."

Loại người này thật sự quá đáng sợ, cho dù lần này hóa giải được hiểu lầm nhưng sau này thì sao? Biết đâu sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, người chịu thiệt sẽ là Hướng Ca.

"Mình chia tay với anh ta rồi, đúng lúc có thể nhân cơ hội này nói chuyện cho rõ ràng, tránh để anh ta tiếp tục dây dưa rắc rối." Hướng Ca khoác túi xách lên vai, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Ký túc xá nữ.

Xe của Sở Hạ Phàm đỗ dưới lầu đã thu hút rất nhiều sự chú ý, mọi người đều nhận ra anh ta là bạn trai của Hướng Ca. Thế là lại có người nhiều chuyện, cố tình nhắc đến chuyện tối qua, ám chỉ Hướng Ca có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác.

Vốn dĩ Sở Hạ Phàm đến đây để xin lỗi và dỗ dành Hướng Ca, nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì lập tức cho rằng Hướng Ca thay lòng đổi dạ nên mới đòi chia tay với mình.

Anh ta nổi giận đùng đùng, đá vỡ cả thùng rác ở dưới lầu.

Tầm này đang là giờ tan học, hầu như tất cả mọi người đều về ký túc xá. Nghe thấy tiếng đổ vỡ liền chạy đến hóng chuyện.

Số người vây xem càng lúc càng nhiều, Sở Hạ Phàm càng lúc càng cảm thấy mất mặt.

Hướng Ca đẩy đám người kia ra rồi đi tới trước mặt Sở Hạ Phàm, mặt mũi anh ta méo xệch đi vì khó chịu.

"Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi. Có phải cô đi gặp tên đàn ông tối qua không?" Sở Hạ Phàm lạnh mặt hỏi.

Hướng Ca bật cười: "Anh có quyền cho tôi leo cây, có quyền vứt tôi đứng giữa đêm hôm mưa gió mà tôi lại không thể ngồi xe khác để về à? Sở Hạ Phàm, anh không có vấn đề gì đấy chứ?"

Sở Hạ Phàm hùng hổ dọa người: "Tùy tiện vẫy một chiếc xe trên đường mà cũng vẫy được cả Maybach cơ à? Cô tưởng tôi ngu chắc?"

Hướng Ca thầm nói trong lòng, ừ đúng là có chuyện trùng hợp như vậy đấy, đúng là cô tùy tiện đứng bên đường cũng có thể gặp được Maybach đấy, hơn nữa người kia còn là chú của anh nữa cơ.

"Có phải cô vì người đàn ông tối qua nên mới đòi chia tay với tôi không?" Sở Hạ Phàm phản công.

Ngay khi Sở Hạ Phàm vừa dứt lời, ánh mắt của đám người hóng chuyện lập tức sáng bừng lên.