Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Một Kẻ Què

Chương 4

« Chương Trước
Lại một cái tát nữa.

"Ta không cần biết ngươi biết được bao nhiêu, từ giờ trở đi, ngươi mà dám nói một lời nào về Hoàn Bích nữa, ta sẽ xé rách miệng của ngươi!"

"Người đâu, lôi nó vào từ đường cho ta! Phạt chép phạt 100 lần cuốn ‘Nữ Giới’, không chép xong thì đừng hòng được ăn cơm!"

Cửa bật mở, hai bà v.ú già kéo tay ta lôi về phía từ đường.

Ở cửa từ đường, ta nhìn thấy Trình Hoàn Bích.

Nàng ta sợ hãi, mắt đỏ hoe, giải thích: "Trình Hoàn Châu, không phải ta mách lẻo với mẹ đâu, ta thực sự không làm vậy!"

Nha hoàn phía sau nàng ta nức nở: "Là, là nô tỳ nói với đại phu nhân. Nô tỳ thấy tiểu thư bị bắt nạt, nhất thời tức giận nên mới…"

Chủ tớ hai người đúng là một phe. Ai mách có khác gì nhau đâu.

Ta cảm thấy thật vô nghĩa, quay mặt đi không muốn nhìn thấy họ.

Hai bà v.ú lôi ta vào, vứt xuống đất và quăng cho ta một đống giấy, rồi đóng cửa cái ‘rầm’.

Ta chậm rãi ngồi dậy, cầm bút bắt đầu chép ‘Nữ Giới’.

Cái lạnh của đầu xuân thấm qua khe đất, khiến tay chân ta lạnh ngắt.

Nhưng lòng ta không có chút oán hận, cũng chẳng thấy uất ức.

Đại phu nhân sẽ bệnh nặng mà c.h.ế.t sau khi ta xuất giá một năm, ta chẳng cần phải căm hận một kẻ sắp chết.

Điều ta muốn chỉ là mau chóng thoát khỏi ngôi nhà này.

07

Ta chép ‘Nữ Giới’ suốt hai ngày vẫn chưa xong.

Trình Hoàn Bích cũng từng bị phạt chép ‘Nữ Giới’, nhớ lần đó nàng vừa chép vừa lén lút mắng mỏ rằng thứ này hại người không ít.

May mà ta không biết nhiều chữ, cũng chẳng hiểu sách viết gì, nên chẳng đến mức nổi giận.

Nhưng đói bụng thì khó mà chịu nổi. Đến tối ngày thứ hai, ta đã mệt lả, không ngừng ngáp dài.

Ta không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, phát hiện một đêm qua ta đã chép gần xong.

Chỉ là nét chữ có chút kỳ lạ, vừa giống chữ ta mà dường như lại đẹp hơn đôi chút.

Nhìn một lúc, ta nghĩ có lẽ là do đêm qua viết trong cơn mơ màng, càng viết càng đẹp.

Xem ra ta cũng có chút tài năng đấy chứ.

Nếu từ nhỏ ta cũng được cha chỉ dạy, có thầy giáo dạy dỗ như Trình Hoàn Bích, có lẽ ta cũng sẽ thành tài nữ rồi.

Ta thở dài một tiếng, kiên nhẫn chép nốt lần cuối.

08

Việc đầu tiên sau khi ra khỏi từ đường là đi tìm Thẩm Như Mặc.

Nha hoàn thân cận của ta đã ra ngoài dò hỏi, và bảo rằng Thẩm Như Mặc hôm nay đến Quan Hạc Lâu để đánh cờ.

Ta không chần chừ lấy một khắc, một mình lên đường.

Ta không giống các tiểu thư nhà khác, việc gì cũng có cha mẹ lo liệu. Dù không phải con của mẹ cả, thì cũng có tiểu nương lo lắng thay. Còn ta, muốn thứ gì, chỉ có thể tự mình tranh đoạt.

Hai ngày trước bị phạt quỳ, ta đã lỡ mất lễ Hoa Triều, buộc phải tìm cách khác.

Đến Quan Hạc Lâu, ta tìm được gian phòng mà nha hoàn đã nói, hít một hơi sâu, đẩy cửa vào, dự tính giả vờ đi nhầm phòng để tiếp cận Thẩm Như Mặc.

Cửa mở toang, mùi trầm hương xộc vào mũi, trong phòng có hai người đang ngồi.

Một người không phải Thẩm Như Mặc, người còn lại cũng không phải Thẩm Như Mặc.

"Ngọc Diện… lang quân?"

Ta ngẩn ra trong giây lát.

Trước bàn trà, Yến Tiêu Thăng và thị vệ của hắn ngạc nhiên nhìn ta.

"Cô…"

Yến Tiêu Thăng chăm chú nhìn ta, trong chốc lát, dường như ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn một cơn bão đang nổi lên.

Rất nhanh, hắn dường như đã hiểu ra điều gì, mỉm cười bất đắc dĩ:

"Cô cũng có chút tài đấy. Hôm nay bản công tử tới Quan Hạc Lâu, không nói cho ai biết, thế mà cô vẫn biết."

Nói cái quái gì vậy?

Nghe cứ như ta bám theo hắn vậy.

Ta vội giải thích: "Ta chỉ đi nhầm phòng, không cố ý làm phiền công tử, mong công tử đừng trách."

Yến Tiêu Thăng bật cười khẽ: "Lời bào chữa như vậy, bản công tử nghe nhiều rồi, không có gì mới mẻ."

Ta không hiểu: "Công tử, lời này là ý gì?"

Yến Tiêu Thăng đứng dậy, dáng vẻ phóng khoáng, quạt trong tay gõ nhè nhẹ, mày mắt nở nụ cười như thể đã nhìn thấu mưu kế nhỏ của ta, đầy tự mãn.

"Hà tất phải vòng vo? Ngày đó, thực ra bản công tử đã thấy rồi, chiếc khăn tay là do cô thả."

Ta cứng đờ mặt.

Hắn nhận ra biểu cảm của ta, giọng điệu càng chắc chắn, tự mình nói tiếp:

"Cô thầm mến bản công tử, dùng cách này để thu hút sự chú ý, hôm nay còn lần tới tận phòng, cũng coi như thành tâm.

"Điều này cũng chẳng phải lỗi của cô, đã gặp qua bản công tử, làm gì có ai không si mê.

"Nhưng, bản công tử phải nhắc nhở cô, nữ tử muốn lấy bản công tử nhiều không đếm xuể, cô phải xếp hàng ở…

"Hắn đưa tay, quạt gõ vào trán, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Rồi nở một nụ cười: "Thứ sáu mươi."

Cuối cùng, ta cũng hiểu ý hắn.

Trong mắt hắn, ta đã bị coi như một kẻ si mê hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để tiếp cận hắn.

Ta thừa nhận, nhân cách ta không phải dạng hoàn hảo, nhưng những việc ta chưa làm, những suy nghĩ ta chưa có, sao có thể bị người ta bôi nhọ như vậy.

Ta nhịn không nổi, buột miệng mắng: "Đồ thần kinh."

Yến Tiêu Thăng ngạc nhiên nhìn ta: "Cô dám mắng bản công tử?"

Chốc lát, hắn lại bật cười: "Thú vị, cộng thêm một điểm, giờ cô xếp thứ năm mươi chín."



"Ngươi đúng là…"

Ta ôm trán cười khổ.

Ta nhớ kiếp trước, Yến Tiêu Thăng cả đời không lấy vợ.

Ta từng lấy làm lạ, hắn vừa đẹp trai vừa có con đường làm quan rộng mở, sao lại sống độc thân cả đời? Hóa ra là do đầu óc có vấn đề.

Một mỹ nhân thế kia, thật đáng tiếc.

"Ta không tranh giành với các tỷ tỷ khác đâu, công tử cứ quên ta đi."

Ta cúi người hành lễ cáo lui, sợ hắn đuổi theo, vội vã bước đi.

Khi xuống lầu, đúng lúc ta thấy Thẩm Như Mặc lên xe ngựa rời đi.

Lại lỡ mất rồi.

Ta đứng giữa phố, hơi thất vọng.

Ba lần bốn lượt lỡ làng, chẳng lẽ, giữa ta và Thẩm Như Mặc thật sự không có duyên?

Ta nhìn theo hướng Thẩm Như Mặc đã đi xa, lòng đầy trăn trở.

Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của cha ta: "Hoàn Châu?"

Ta giật mình quay lại, thấy cha ta đang ngồi trên xe ngựa của nhà họ Tạ.

Bên trong còn có ai nữa? Là Tạ Hoài Chu, hay là Tạ lão gia?

Xe ngựa đến gần, cha ta thò nửa người ra, hỏi: "Con làm gì ở đây?"

"Con mua son phấn."

"Sao lại đi một mình? Hy Nhi đâu?"

"Hy Nhi bị mẫu thân gọi đi làm việc rồi ạ."

Ta len lén nhìn vào trong qua khe hở, nhưng không thấy gì.

Cha ta gật đầu, nói: "Trời không còn sớm nữa, con về cùng ta đi."

Ông thò nửa người ra khỏi cửa xe, đưa tay muốn kéo ta lên.

Ta hơi do dự.

Ta với cha ta, từ trước đến giờ luôn xa cách.

Cha yêu thương đại phu nhân từ thuở thanh mai trúc mã, nhưng khi bà mang thai, ông lại lén lút qua lại với tiểu nương ta, sinh ra ta.

Đại phu nhân nổi giận, cha ta cũng không dám giúp đỡ chúng ta, chỉ cấp cho một căn nhà nát rồi mặc kệ.

Cho đến năm ta chín tuổi, tiểu nương bệnh chết, cha mới đón ta về phủ.

Về phủ, đại phu nhân chê ta không có giáo dưỡng, thường xuyên đánh mắng, và cha chưa từng một lần đứng ra bảo vệ ta.

Chỉ khi có người ngoài, ông mới tỏ ra thương yêu để làm đẹp mặt mình.

Nhìn tay cha đang chìa ra, cuối cùng ta chỉ đành nắm lấy vạt áo của ông mà trèo lên xe ngựa.

Cửa xe mở ra, quả nhiên, Tạ Hoài Chu đang ngồi bên trái.

Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, chỉ hơi gật đầu khi thấy ta, rồi nói một câu: "Trình cô nương."

Không khí trở nên ngột ngạt trong giây lát.

Cha ta giải thích: "Ta xử lý vụ án ở ngoại thành, xe ngựa mắc kẹt trong bùn, may mà Hoài Chu đi ngang qua giúp đỡ, ta mới về được đây."

Ta gật đầu, khẽ đáp: "Đa tạ," rồi ngồi xuống cạnh cha ta.

Xe ngựa lắc lư, ba người chẳng ai biết nói gì.

Một lát sau, cha ta hỏi Tạ Hoài Chu: "Mùa xuân này Thánh Thượng mở ân khoa, Hoài Chu, con thật sự không định đi sao?"

Tạ Hoài Chu lễ độ đáp: "Vâng, vãn bối tạm thời không có ý định thi cử để ra làm quan."

"Thật đáng tiếc." Cha ta thở dài.

Nửa câu sau ông không nói, nhưng ta biết ông muốn nói gì.

Ông nội của Tạ Hoài Chu từng làm đến chức quan nhất phẩm, cha hắn giờ cũng giữ trọng trách trong triều, lẽ ra nhà họ Tạ có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng Tạ Hoài Chu lại không chí tiến thủ, khiến nhà họ Tạ đến đời hắn coi như suy tàn.

Câu này, kiếp trước ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Tạ Hoài Chu khẽ mím môi cười, không nói gì, chỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản.

Ta biết hắn không ham danh lợi, nhưng vẫn không nhịn được, nói: "Tạ công tử tài hoa xuất chúng, lại vùi mình nơi thị tứ, thực đáng tiếc."

Tạ Hoài Chu nghe vậy quay sang nhìn ta, lễ phép hỏi: "Trình cô nương có ý gì?"

Ta nói: "Nam nhân phải lập công danh, gây dựng sự nghiệp. Tạ công tử tuy được gia tộc che chở, nhưng trưởng bối nhà họ Tạ tuổi cao sức yếu, cũng chẳng thể bảo bọc được cả đời.

"Không phải công tử đã có người mình thương sao? Nếu không có danh phận, lỡ sau này có biến cố, ngài lấy gì để bảo vệ nàng?

"Huống chi, đời này có nữ tử nào không mong trượng phu mình công thành danh toại, làm rạng danh gia tộc? Công tử không quan tâm, nhưng làm sao biết được nàng và gia đình nàng không để tâm?

"Ngài thật lòng yêu nàng, thì nên cân nhắc thật kỹ."

Tạ Hoài Chu nhìn ta, vẻ mặt thoáng chút ngẩn ngơ.

Chốc lát sau, hắn mỉm cười, như vừa thông suốt điều gì: "Trình cô nương nói rất đúng, ta sẽ suy nghĩ kỹ."

Ta gật đầu.

Dù sao thì, những gì cần nói ta đều đã nói.

Hy vọng kiếp này Tạ Hoài Chu sẽ thay đổi.
« Chương Trước