Chương 10: Gặp ác mộng

Ban đêm, Phùng Bỉnh Hoài ở tĩnh trần viện đã biết tình hình không ổn.

Vương thị ở dưới ánh nến khóc thút thít, “Lão gia ngươi thật là tàn nhẫn, chỉ biết quát thϊếp thân! Nhã nhi muốn nói, thϊếp thân cũng không thể cản miệng nàng, Hoàng Hậu đã nói, ai cản trở được a!”

Nói đến nói đi, tóm lại liền không phải nàng sai.

Phùng Bỉnh Hoài xanh mặt, thấp giọng nói: “Xuất phát trước, ta sẽ tìm cách. Ngươi! Aiii!”

Hiện giờ thiên tử thái độ khó đoán, vị trí Thái Tử chậm chạp không lập, triều đình trên dưới nhân tâm dao động. Ngoài kinh thành đại hạn đã chết không biết bao nhiêu bá tánh, thổ phỉ khắp nơi đều có. Thời điểm này, có rất nhiều người như hổ rình mồi. Loại thời điểm phối hôn, thật đúng là cùng Đại hoàng tử trói chặt gắt gao. Nhưng Đại hoàng tử tính tình táo bạo, làm người bảo thủ, bất kham đại nhậm.

Đây là điều tặc thuyền a!

“Nhã nhi tính hình này, thật muốn làm trắc phi Đại hoàng tử, sợ là sống không quá một tháng!”

Vương thị dừng lại tiếng khóc, “Như thế nào lại như vậy, ta thấy Đại hoàng tử hôm nay đối với Nhã nhi cũng là thập phần cảm tình……”

Phùng Bỉnh Hoài nghĩ thầm, hắn nơi nào là đối với Nhã nhi cảm tình, hắn là đối với quân đội mà phụ thân Nhã nhi lưu lại cảm tình!

Thấy Vương thị chỉ biết khóc sướt mướt, toàn vô đại phụ phong phạm. Phùng Bỉnh Hoài mệt tâm, hắn đột nhiên nhớ tới Phùng lão phu nhân năm đó có nói qua.

Lúc ấy hắn khăng khăng muốn cưới Vương thị, Phùng lão phu nhân thấy ngăn không được, cảnh cáo hắn, “Vương thị gia đình bình dân, thế nên ngươi mọi việc trong nhà phải làm, đại sự không thể phó thác cho nàng,”

Phùng Bỉnh Hoài nhớ tới liền cảm thấy trong lòng phiền muộn, đã không nghĩ nhiều việc giải thích.

Trước khi đi ném xuống một câu, “Việc hôn sự này trăm hại mà không một lợi, quyết không thể thành!”

Thấy Phùng Bỉnh Hoài đi cũng không quay đầu lại, Vương thị khóc lóc la lớn, “Ai hiểu nỗi khó xử cho ta!”

·

A Dao tắm gội xong dựa vào sát cửa sổ trên giường, Phất Đông cầm lư hương cho nàng huân tóc.

“Người xem nhị cô nương hôm nay, nếu có cái đuôi chắc nàng nhếch lên vẫy vẫy, nhìn hận thật sự không thể gả ngay.”

Hôm nay Đại hoàng tử tới, hai người liền không e dè mà đánh mắt đi mày lại, không có bộ dạng quý nữ rụt rè, những đôi mắt trong đình liền biết nàng hận không thể gả ngay.

A Dao lắc lắc đầu, “Về sau đừng nói lời này, đối với thanh danh nhị cô nương không tốt.”

Liên quan đến thanh danh trong phủ cũng không tốt, hại người mà chẳng ích ta.

A Dao tay cầm xem thoại bản, trong lúc vô tình hỏi, “Ở sân cách vách là ai?”

Trong cung bát sân đều là dựa vào một nhà mà phân, nàng chỉ biết cách vách ở là người Phùng gia, lại không biết là ai.

Tri Hạ nói: “Là đại thiếu gia.”

Thế nhưng là thứ huynh.

A Dao nâng đầu nhìn thoáng qua hướng đối diện, đối diện sân đen tuyền, cũng không thấy thanh âm hạ nhân đi lại, sợ là đã sớm nghỉ ngơi.

Hôm nay thứ huynh trong lúc vô tình giúp nàng, tuy rằng không biết hắn vì sao phải gắp cho Phùng Thanh Nhã, nhưng A Dao trong lòng cũng cảm kích, nghĩ tới nên đưa chút điểm tâm qua để tỏ lòng biết ơn.

Ai ngờ hắn nghỉ ngơi sớm như vậy, A Dao ăn bánh hạt dẻ, đành phải tiếc nuối từ bỏ ý niệm này.

Tóc huân đến một nửa, A Dao cho hai nha hoàn đi xuống nghỉ ngơi, biệt viện này khối băng khan hiếm, sợ là chỉ có quý chủ tử trong cung mới dùng đến. Tuy nói nhiệt độ không khí so với trong kinh thành thấp hơn một chút, nhưng là cũng sẽ có một chút khó chịu.

A Dao cũng không nghĩ tới sai bảo hạ nhân, nên cho các nàng nghỉ ngơi sớm chút.

A Dao chính mình đốt đèn, xem thoại bản tới gần giờ Tý mới chậm rãi đi ngủ.

.

Trong nhà bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, đuốc đèn chợt lóe liền dập tắt.

Một dáng người nam nhân cường tráng dùng đao chọt xuyên cửa, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên giữa đêm hè yên tĩnh.

Hạ nhân ở sương phòng sườn tây, cách có chút xa, thế nhưng một chút động tĩnh cũng không phát hiện.

Nam nhân chuyên tâm động tác trong tay, không biết từ khi nào, phía sau đột nhiên có nhiều nhân ảnh.

Nam nhân rốt cuộc cũng mở được cửa, bình khí muốn đẩy cửa mà vào.

Bỗng nhiên bị một bàn tay kéo lại, một đạo thanh âm có chút nghi hoặc vang lên ở tai hắn, “Đại hoàng tử ngươi như thế nào đến sân A Dao?”

Đại hoàng tử sợ tới mức giật mình một cái, quay người một quyền đánh qua, bị nam nhân dễ như trở bàn tay chế trụ, bóp cổ ấn ở trên cửa.

Trong bóng đêm thấy không rõ tướng mạo, Đại hoàng tử bị bóp cổ, thiếu chút nữa mất hô hấp, kinh hoảng nói: “Ngươi là người phương nào?”

Phùng Cửu Tri cười khẽ một tiếng, lực đạo trong tay không buông, “Đại hoàng tử trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.”

Đại hoàng tử giãy giụa một hồi, thấy thật sự đánh không lại người này, chắc hẳn là hộ vệ Phùng gia.

Đành phải liều mạng bẻ tay nam nhân, ra vẻ xấu hổ buồn bực nói: “Đêm đã khuya, bổn hoàng tử thấy chỉ có nơi này có ánh nến, liền nghĩ sân Thanh Nhã, đều không phải là việc làm cố ý!”

Đại hoàng tử một nam tử thành niên cao to, ở trong tay Phùng Cửu Tri lại như gà con, giãy giụa sau một lúc lâu, chỉ có thể run bần bật.

Phùng Cửu Tri nhìn trường đao chuyên môn dùng để mở cửa trong tay hắn, thong thả ung dung mà à một tiếng.

Tiếp theo giương mắt nhìn về phía hắn, cười nói: “Có đạo lý.”

Đại hoàng tử giãy giụa hô khẩu khí, nói: “Còn không mau đem bổn hoàng tử buông ra, đã muộn, Thanh Nhã cũng không tha cho ngươi!”

Phùng Cửu Tri giơ tay, nóc nhà lặng yên không một tiếng động mà nhảy xuống mấy hắc y nhân, hắn nghiêm trang nói: “Sợ Đại hoàng tử đi nhầm, vẫn là để người của ta đưa người về.”

Mấy hắc y nhân đi lên, Đại hoàng tử kinh hoàng mà mở to hai mắt, lại bị một đôi tay bưng kín miệng bịt tiếng kêu cứu.

·

A Dao dường như ban đêm ăn nhiều bánh hạt dẻ, đêm nay ngủ không tốt, còn mơ mơ màng màng gặp ác mộng.

Trong mộng, thổ phỉ xông vào kinh thành, người trong thành giờ mới biết bên ngoài nạn đói hoành hàn, Phùng phủ cũng bị đoạt, A Dao còn bị thổ phỉ trói đi……

Trong mộng thập phần bất lực bàng hoàng, tỉnh lại đầu đều đau.

A Dao chau mày, lòng còn sợ hãi mà gọi tới Phất Đông, giống như khi còn nhỏ oa oa ở trong lòng ngực nàng, làm nũng nói: “Ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy ta bị thổ phỉ bắt đi……”

Phất Đông đau lòng mà sờ sờ nàng đầu, an ủi nói: “Cô nương đường đường là đích nữ nhị phẩm đại quan, hôn phu tương lai là Trấn Nam Vương thế tử, ngài là người mà hoàng hậu nương nương trước mặt khen ngợi, thổ phỉ nào lá gan lớn như vậy dám trói ngài?”

“Chỉ là giấc mộng thôi, cô nương đừng nghĩ nhiều. “

Trong mộng cái loại cảm giác bất lực tuyệt vọng này còn quanh quẩn ở trong lòng, nhưng lời nói của Phất Đông thành công làm A Dao an tâm, nàng ở trong lòng ngực Phất Đông cọ cọ.

Đúng vậy, đạo tặc nào dám to gan như vậy?