Chương 3: Nhưng làm thế nào để diễn vai một kẻ liếʍ chó cho đúng đây

Mặc dù cô xuyên vào tiểu thuyết nhưng thế giới này cũng không khác thế giới hiện thực là bao. Sau khi hiểu rõ những điều này, Tang Dao lên máy bay bay đến Giang thị. Từ khi tỉnh táo, cô đột nhiên nghĩ đến năm mười tám tuổi phát sinh chuyện kỳ quái. Khi đó cô vừa thi xong đại học, cùng gia đình Giang đi du lịch, bà nội cô là người rất thích đi chùa miếu, còn xin một quẻ cho cô. Quẻ nói cô mang mệnh đại phú đại quý, cuộc đời cô năm hai mươi tuổi sẽ có bước ngoặt lớn.

Cô vẫn luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, căn bản không tin vào những lời này, nhưng cô lại xuyên đến thế giới này khi vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, kết hợp với tình trạng hiện tại thật sự càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Tang Dao quyết định đi Giang Thị, một mặt là muốn ghé thăm ngôi chùa kia, xem lại chỗ đã từng xin quẻ và cầu thêm một quẻ mới. Mặt khác là vì phong cảnh nơi đó đẹp, khí hậu dễ chịu, rất thích hợp cho một kỳ nghỉ ngắn ngày để thư giãn. Ở Tiêu gia, cô luôn phải giữ tinh thần cảnh giác, đối phó với những người quen của nguyên chủ, cơ thể này mới đây cũng vừa ốm dậy. Thực tế, cô không muốn bản thân lúc nào cũng ở trong một môi trường căng thẳng và phải cảnh giác mọi lúc.

Tang Dao vừa tới phòng khách sạn liền nhận được lời mời trò chuyện video của Tiêu phu nhân.

Cô biết, Tiêu phu nhân đối với nguyên chủ rất áy náy. Mặc dù hôn ước này là do hai gia đình thúc đẩy, nhưng nếu hai đứa trẻ không đồng ý, các bậc phụ huynh cũng sẽ không ép buộc. Nguyên chủ sở hữu một vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, và trước khi Tiêu Cảnh Kiều gặp nữ chính, hắn từng rất say mê gương mặt của cô. Trong thời gian tuổi trẻ, hắn không phải chưa từng rung động với nguyên chủ, nếu không thì đã không đồng ý đính hôn từ trước.

Nếu như giữa họ chỉ là một mối tình bình thường, thì việc chia tay và chuyển hướng yêu người khác cũng không phải là chuyện hiếm hoi. Tuy nhiên, việc giữa họ không chỉ dừng lại ở mối quan hệ yêu đương, mà là đã đính hôn trong nhiều năm, tất cả mọi người đều biết rằng nguyên chủ chính là Tiêu phu nhân tương lai. Trong hoàn cảnh đó, việc giải trừ hôn ước không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân, mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia tộc và cả những doanh nghiệp liên quan, cần phải suy xét rất cẩn thận.

Đối với Tiêu phu nhân, bà vẫn tin rằng con trai mình chỉ đang trải qua một giai đoạn nổi loạn, một cảm xúc nhất thời. Điều này có nghĩa là, nếu nguyên chủ không còn tình cảm với Tiêu Cảnh Kiều, thì Tiêu phu nhân cũng sẽ không có lý do gì để kiên trì duy trì hôn ước này. Nhưng tình huống thực tế là nguyên chủ vẫn yêu say đắm Tiêu Cảnh Kiều và không chịu buông tay. Vì thế, với tư cách là người mẹ chồng tương lai, Tiêu phu nhân chỉ có thể đứng về phía nguyên chủ.

Tang Dao biết rằng Tiêu phu nhân không chỉ áy náy mà còn có tình yêu thương dành cho mình, điều đó trở thành lý do và nguồn sức mạnh cho tương lai của cô tại Tiêu gia. Chính vì vậy, cô nhất định phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu phu nhân.

Khi kết nối video với Tiêu phu nhân, Tang Dao lập tức mỉm cười rạng rỡ, "Bá mẫu, con đã đến khách sạn rồi."

Nhìn thấy Tang Dao thay đổi, từ vẻ ưu sầu và trầm cảm trở nên tươi vui hơn, Tiêu phu nhân cũng cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Bà nói, "Con đang ở Giang thị đúng không? Thật là trùng hợp, Thừa Tu cũng đang công tác tại Giang thị, hai đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Nghe Tiêu phu nhân nhắc đến cái tên này, Tang Dao chợt có chút hoang mang và lúng túng trong giây lát.

Tiêu Thừa Tu, anh trai của Tiêu Cảnh Kiều, hiện đang là tổng tài của Tiêu thị. Trong tiểu thuyết, nhân vật này được miêu tả khá ít, nhưng với tính cách lạnh lùng và sự tập trung vào công việc, anh ta không mấy quan tâm đến các vấn đề cá nhân, kể cả những chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Kiều và các nhân vật khác trong câu chuyện. Mặc dù ít xuất hiện, nhưng anh ta vẫn là một nhân vật đáng gờm, được nhân vật nam chính cảm thấy đặc biệt kiêng kị.

Khi nghe Tiêu phu nhân nhắc đến Tiêu Thừa Tu, Tang Dao nhanh chóng từ chối một cách lịch sự, "Con chỉ đến đây để du lịch, đại ca đang bận làm việc, con không muốn làm phiền anh ấy, ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Bá mẫu, đừng lo lắng về con, con có thể tự chăm sóc mình."

Tiêu phu nhân biết rằng Tang Dao và con trai lớn của bà không quen biết nhau nhiều, trong những năm gần đây, họ hiếm khi có dịp trò chuyện. Việc để họ gặp nhau có thể sẽ không thuận lợi cho lắm.

Khi Tang Dao chuẩn bị rời đi, Tiêu phu nhân mới kịp phản ứng rằng Tang Dao rời đi thật không thích hợp.

Tiêu phu nhân cảm thấy khó chịu vì thấy Tang Dao hiểu chuyện và quan tâm đến bà như vậy. Cảnh Kiều, con trai bà, không chỉ không biết cách giải quyết vấn đề với Tang Dao mà còn đang ở trong giai đoạn gây khó khăn cho bà. Nhìn thấy cách xử lý của Cảnh Kiều, Tiêu phu nhân cảm thấy thất vọng và lo lắng.

Bà nhớ lại thời điểm hai con trai còn nhỏ, không gặp phải giai đoạn phản nghịch quá đáng, và lúc đó bà cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng giờ đây, tình hình đã khác với con trai thứ hai, có lẽ bây giờ mới là thời kỳ phản nghịch của đứa trẻ đó.

Tiêu phu nhân thấy lo lắng về sự không hiểu chuyện của Cảnh Kiều, bà thấy rằng mặc dù anh đã trưởng thành, nhưng cách hành xử của anh vẫn còn non nớt như một đứa trẻ, thành quả học hành của anh dường như không thể giúp anh giải quyết vấn đề hiện tại.

Tang Dao hiểu rõ rằng tất cả các bậc phụ huynh đều có tâm tư giống nhau, chính mình có thể nói không tốt về con mình nhưng người khác thì không thể nói.

Cô cũng sẽ không để Tiêu phu nhân phát hiện cô có định kiến với Tiêu Cảnh Kiều. Nghĩ đến chính mình trước mắt còn được thiết lập mối tình thắm thiết với nam chính, cô nói: “ Bá mẫu, là do con có lỗi, do con có vấn đề, là do con nên Cảnh Kiều mới áp lực, người không nên vì con mà cãi nhau với Cảnh Kiều, đây không phải lỗi của anh ấy”.

Trong tình cảm giữa nguyên chủ và Tiêu Cảnh Kiều, sở dĩ cô có thể toại nguyện kết hôn với Tiêu Cảnh Kiều là vì chính sự kiên định của mình.

Chính vì vậy, hiện tại cô không thể để bất kỳ ai cảm thấy cô có định kiến với Tiêu Cảnh Kiều. Một khi cô biểu hiện ra liền sẽ tạo cơ hội cho Tiêu Cảnh Kiểu.

Tiêu phu nhân sau khi nghe được Tang Dao nói như vậy thì hít thật sâu rồi thở dài, “Cảnh Kiều là chưa hiểu chuyện, vẫn là quá trẻ con, sau này nó sẽ biết con mới thực sự thích hợp với nó hơn người phụ nữ kia”.

Tiêu phu nhân nói thật lòng, bà rất thích Tang Dao vì đã nhìn nàng lớn lên và có cảm tình sâu sắc với cô. Tiêu phu nhân không hề thích Thẩm tiểu thư, người mà đứa thứ hai mê muội, bởi bà cảm thấy Thẩm tiểu thư là một người không đáng tin cậy và có thể gây rắc rối. Trong hội này, ai cũng biết Tiêu Cảnh Kiều đã có vị hôn thê, nên việc Thẩm tiểu thư tiếp cận Cảnh Kiều trước mặt mọi người là điều rất không hợp lý và thể hiện tâm tư không chính đáng.

Sau khi cúp điện thoại, Tang Dao nhận thấy một vấn đề hết sức quan trọng.

Với vai diễn "liếʍ chó*" yêu đương cuồng nhiệt, cô nhận ra mình hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào! Hiện tại, cô vẫn còn có thể ứng phó qua loa với mọi người, nhưng thời gian càng kéo dài, cô lo rằng vốn từ ngữ và cách diễn của mình sẽ cạn kiệt. Đến lúc đó, phải làm sao đây? Là một diễn viên có nền tảng tự rèn luyện, cô biết rõ mình cần không ngừng cố gắng. Trong khi nhiều diễn viên có kỹ năng vượt trội, luôn nỗ lực cải thiện khả năng diễn xuất, cô không thể lơ là được, phải chăm chỉ hơn nữa!

Nhưng làm thế nào để nhập vai "liếʍ chó" đây?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Dao cuối cùng đã lập ra một danh sách: các tiểu thuyết tình cảm đầy đau khổ và những bộ phim truyền hình nữ chính bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô tin rằng, sau khi xem hết những tác phẩm này, vấn đề sẽ không còn nghiêm trọng. Ít nhất, học được một nửa cách nhân vật nữ chính trong đó nói chuyện và hành động, cô đã có thể dễ dàng hóa thân vào vai diễn "liếʍ chó" này một cách hoàn hảo. Ý tưởng này quả thật quá tuyệt vời!

Những ngày này, cô đã có việc để làm.

Tang Dao tải về một bộ phim truyền hình về tình yêu đau khổ, vừa mở lên xem tập đầu tiên, cô đã cảm thấy huyết áp của mình từ từ tăng lên...

Mỗi lần như vậy, cô lại lên mạng kiểm tra cổ phiếu của tập đoàn Tiêu, xem bảng xếp hạng người giàu. Khi thấy Tiêu Thừa Tu đứng đầu danh sách, huyết áp của cô lại dịu xuống. Nghĩ đến việc anh cả giàu có như thế, rồi lại nghĩ đến số cổ phần và tài sản đáng kể của Tiêu Cảnh Kiều trong lĩnh vực bất động sản, Tang Dao như bị cuốn hút, liên tục xem 10 tập phim tình yêu đau khổ mà không hề dừng lại.

Tiền bạc, tiền bạc!

Tang Dao không biết rằng, sau khi cúp máy, Tiêu phu nhân đã lấy ra những cuốn album ảnh cũ, lật lại những bức ảnh thời thơ ấu của Tiêu Cảnh Kiều và con trai thứ hai, những khoảnh khắc vui đùa bên nhau, và thở dài. Dao Dao hiểu chuyện như thế, chẳng lẽ bà có thể để cô ấy đau lòng mà không quan tâm sao? Con trai của bà không biết suy nghĩ, vậy bà – một người mẹ – có thể khoanh tay đứng nhìn được không?

Với suy nghĩ “gừng càng già càng cay”, Tiêu phu nhân nảy ra một ý tưởng tuyệt vời và quyết định gọi điện cho con trai cả.

Tiêu Thừa Tu đang làm việc trong phòng khách sạn thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Sau một chút do dự, anh nhận cuộc gọi, "Mẹ, có chuyện gì không?"

"Bảo Thừa Tu, là thế này, em trai con cũng lớn rồi, mà mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng thì không ổn."

"Không phải nó đang quản lý công ty chi nhánh sao?"

"Với khả năng và tuổi tác của nó hiện giờ, làm sao có thể quản lý tốt được?" Tiêu phu nhân hoàn toàn quên mất rằng khi ở tuổi này, con trai cả của mình đã tiếp quản công việc. "Nó vẫn cần người hướng dẫn, con xem trong công ty có vị trí nào phù hợp không, ngay cả làm trợ lý của con cũng được. Con đưa nó theo, để nó học hỏi một chút."

Tiêu Thừa Tu ngừng lại một chút, "Có chuyện gì đã xảy ra ở nhà sao?"

Với sự hiểu biết về mẹ mình, Tiêu Thừa Tu nhận ra bà sẽ không nhắc đến chuyện này một cách vô cớ, trừ khi có điều gì đó khiến bà lo lắng. Hiện tại, anh đang bận rộn với công việc. Dù ở thành phố, anh thường ở tại căn hộ gần công ty để thuận tiện, và thậm chí có những thời điểm bận đến mức cả tháng không về nhà là chuyện bình thường. Bà mẹ của anh lại có tính tình thích giữ mọi chuyện trong nhà, không muốn kể lể ra ngoài, vì vậy Tiêu Thừa Tu ít khi nắm rõ những chuyện xảy ra trong gia đình.

Trước sự thắc mắc của con trai cả, Tiêu phu nhân đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng qua. Cuối cùng, bà buồn bã nói: "Dao Dao luôn rất thích Cảnh Kiều, nhưng Cảnh Kiều hoàn toàn là do nhất thời hồ đồ. Mẹ nghĩ nếu để nó làm việc dưới tay con, con có thể để ý đến nó nhiều hơn. Đây cũng không phải là giải pháp tốt nhất, nhưng ít nhất có thể giúp nó tránh xa Thẩm tiểu thư kia. Thời gian trôi qua, rồi nó sẽ hiểu ra thôi."

Tiêu Thừa Tu suy nghĩ một chút, rồi điềm đạm nói: "Cảnh Kiều bây giờ đã trưởng thành, chúng ta sắp xếp như vậy, nó chưa chắc đã đồng ý."

"Thử xem sao," Tiêu phu nhân đáp.

Tiêu Thừa Tu và Tiêu Cảnh Kiều cách nhau bảy tám tuổi, nên thực sự không có nhiều điều để nói với nhau, nhưng Tiêu Cảnh Kiều lại rất nghe lời anh trai.

Thực ra, Tiêu phu nhân hiện tại không có quá nhiều điều để lo lắng, chủ yếu chỉ xoay quanh hai chuyện. Một là mối quan hệ giữa Tiêu Cảnh Kiều và Tang Dao, và hai là vấn đề của Tiêu Thừa Tu.

Con trai thứ hai thì có quá nhiều cảm xúc, trong khi con trai đầu lại chưa ổn định về mặt tình cảm. Năm nay đã ba mươi tuổi, Tiêu Thừa Tu vẫn chưa kết hôn và cũng không có bạn gái, lại còn bận rộn với công việc. Điều này khiến Tiêu phu nhân vô cùng đau đầu.

Nếu là những lần trước, Tiêu phu nhân chắc chắn sẽ tiện thể lải nhải một chút, nhắc nhở Tiêu Thừa Tu rằng sau khi làm việc, anh không nên quên cuộc sống cá nhân của mình.

Nhưng lần này, Tiêu phu nhân lại nói với thái độ và giọng điệu rất lạc quan: "Thừa Tu, mẹ mấy ngày trước đã đi chùa Nam Linh rút quẻ cho con, đó là quẻ tốt. Quẻ ở chùa Nam Linh luôn rất chính xác, trong đó nói rằng sang năm, cuối năm con sẽ kết hôn. Hiện tại đã là tháng tám, tính ra, tối đa chỉ hơn một năm nữa là con sẽ lập gia đình!"

*

* "Liếʍ chó": là một thuật ngữ lóng trong văn hóa mạng, đặc biệt phổ biến ở Trung Quốc và một số cộng đồng mạng khác. Nó dùng để chỉ những người, thường là trong các mối quan hệ tình cảm, hết lòng theo đuổi, yêu thương, thậm chí là chiều chuộng ai đó một cách mù quáng, bất chấp việc người kia không đáp lại hoặc thậm chí đối xử tệ bạc với họ. Trong bối cảnh tình cảm, "liếʍ chó" có nghĩa là luôn chịu thiệt, nhún nhường và không ngừng theo đuổi đối phương, mặc dù khả năng nhận lại tình yêu hoặc sự công nhận là rất thấp. Cụm từ này thường mang ý nghĩa mỉa mai hoặc tiêu cực, ám chỉ sự thiếu tự trọng trong mối quan hệ.