Chương 10

"Đưa điện thoại cho họ." Ninh Vũ cau mày gật đầu, giọng nói lạnh lùng của anh vang bên cạnh tai

Điện thoại được trả lại cho cảnh sát, cảnh sát nói qua địa chỉ cho anh, Ninh Vũ cúi đầu nhìn tay mình. Cậu biết không nên đánh nhau, nếu cậu xin lỗi thì sẽ giải quyết xong chuyện chứ? Chấp nhận xin lỗi chẳng khác nào cậu nhận mình là một kẻ hèn nhát, nhưng bọn họ sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa.

Ở bên kia, Giản Triết vẫn đang ngụy biện, trông như thể cậu ta sắp đập phá đồn cảnh sát đến nơi.

Viên cảnh sát lấy ra một tờ giấy đưa cho Ninh Vũ, nói: "Mấy đứa là học sinh, nhiệm vụ chính của mấy đứa là học tập, tại sao lại đánh nhau?"

...Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước cổng đồn cảnh sát.

Giản Triết cười khẩy, “Anh trai tôi đến rồi.”

Hình Trình quay đầu lại, chạm vào vai Giản Triết nói, “Anh trai của anh mới đổi tài xế à?”

Xuyên qua cửa kính của đồn cảnh sát, cậu ta nhìn thấy tài xế cúi xuống mở cửa, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống xe, Giản Triết cau mày, Hoắc Dung Trần?

Hoắc Dung Trần đi một mạch vào cửa, đi thẳng đến Ninh Vũ.

Ninh Vũ đang ngồi ở chiếc ghế trong cùng, nghe thấy có tiếng nói liền quay đầu lại, không phòng bị mà bắt gặp ánh mắt của Hoắc Dung Trần, Ninh Vũ đột nhiên đứng dậy. Hoắc Dung Trần đi tới trước mặt cậu, nhìn Ninh Vũ, "Xảy ra chuyện gì?"

Ninh Vũ mím môi, không nói gì.

Cảnh sát xen vào, "Chúng tôi đang tuần tra quanh công viên thì thấy mấy đứa này đánh nhau. Một đánh hai, đánh nhau rất dữ dội." Hoắc Dung Trần bóp cằm Ninh Vũ, đầu Ninh Vũ ong ong, bị ép đưa mặt tới trước mặt Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần kiểm tra tay của Ninh Vũ, sắc mặt của Vũ càng lạnh hơn, "Em bị đánh vào mặt sao?"

"Bị ngã." Ninh Vũ nói.

Hoắc Dung Trần sờ sờ cái miệng sưng tấy của Ninh Vũ, “Đây là bị người đánh?”

Ninh Vũ ngừng nói, Hoắc Dung Trần hỏi: “Ai đánh em?”

“Thằng nhóc đó.” Cảnh sát chỉ vào Giản Triết.

Giản Triết: "..."

Hoắc Dung Trần trầm ngâm, buông tay ra nói: "Cần làm thủ tục gì?"

"Anh ký vào đây là được." Viên cảnh sát đem văn kiện đưa tới, nói: "Đây là em trai của anh à? Mấy đứa đang học lớp 12 ấy mà, trường học mà không quản nghiêm là rất dễ hư hỏng."

Hoắc Dung Trần ký tên của mình của mình xong, nói: " Chúng tôi đi được chưa?"

"Còn phải đợi bố mẹ của đám nhóc kia đến đã."

Đang nói chuyện, Giản Dung bước nhanh vào cửa, nhìn thấy Hoắc Dung Trần , vội vàng đi tới cùng Hoắc Dung Trần bắt tay, “Hoắc tổng.” Sau đó khẽ đánh giá người bên cạnh Hoắc Dung Trần , “Đây là Hoắc phu nhân?”

Giản Triết vừa đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống, Hình Trình quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Cái quái gì vậy?”

Ninh Vũ sắc mặt cũng thay đổi, cúi đầu cầm áo khoác mặc vào, sau đó xách cặp đứng lên. Đầu cậu ong ong, cậu là vợ mà Hoắc Dung Trần mua về, chính là một người đàn ông. Ninh Vũ kéo khóa áo, Hoắc Dung Trần nói: “Hôm nào tìm chỗ thích hợp, để chúng đánh một trận liền phân thắng bại” Giản Dung vỗ đầu Giản Triết, “Mau xin lỗi người ta.” Giản Triết lại đứng lên. Vừa đứng dậy lại giở trò, "Chân em bị đánh gãy rồi." Cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ, cậu đều biết những tin đồn về Hoắc Dung Trần.Lúc anh ta vừa sinh ra đã được phán mệnh rằng anh ta chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi, sau sinh nhật tuổi hai chín liền thường xuyên phải nhập viện. Cậu còn nghe nói rằng nhà họ Hoắc đã tìm được một người có ngày sinh phù hợp để kết hôn với anh ta nhằm kéo dài tuổi thọ của Hoắc Dung Trần . Ninh Vũ là người đó sao? Ninh Vũ trông rất đàn ông, nhưng cũng có thể cậu ta là người đồng tính.

Giản Dung lại tát Giản Triết, hận đến nghiến răng, hai đứa cũng không đánh nổi một đứa, “Sớm muộn gì mày cũng bị người ta đánh chết.” Quay người lại quát tài xế, “Đưa nó đến bệnh viện." Hình Trình cũng vội vàng nói, "Anh à, em cũng đi bệnh viện, em bị đau bụng." Giản Dung quay lại và hỏi Hoắc Dung Trần, "Hay là cùng đến bệnh viện?"

"Tự quản đi." Hoắc Dung Trần nói.

Hoắc Dung Trần bế Ninh Vũ lên xe, Ninh Vũ ôm cặp sách không nói gì. Nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Vũ, tài xế hỏi: “Đi bệnh viện ạ?”

“Về nhà.”

Vẻ mặt Ninh Vũ thống khổ, lại lau khóe miệng. Suốt đường đi Hoắc Dung Trần không nói lời nào, Ninh Vũ nắm chặt cặp sách, sau khi vào nhà, Hoắc Dung Trần nói với thím Trương: “Gọi bác sĩ Lưu qua đây.” thím Trương nhìn thấy vết thương trên mặt Ninh Vũ, bà thắc mắc, nhưng bà không dám hỏi, quay người đi gọi điện thoại.

Ninh Vũ đặt cặp sách xuống, cởϊ áσ khoác, Hoắc Dung Trần ngồi ở trên sô pha, nói: "Lại đây." Ninh Vũ đi tới, vừa định ngồi xuống, Hoắc Dung Trần nói tiếp: "Ai cho phép em ngồi?" Ninh Vũ lại đứng lên, thẳng người nhìn anh,

Hoắc Dung Trần: "Cởϊ áσ ra."

"Áo len?"

“Tất cả.”

Trong nhà này ngoại trừ bảo mẫu, lái xe còn có cả đầu bếp nữ, Ninh Vũ nghiến răng, giơ tay cởϊ áσ len và quần áo mùa thu bên trong, để ngực trần đứng trước mặt Hoắc Dung Trần.

"Muốn cởϊ qυầи sao?” Ninh Vũ đầu óc trống rỗng, không nén được lửa giận, đành phải cởi, nắm chặt áo len.

“Cởi ra.”

Hoắc Dung Trần không phải Trần Nghĩa, Ninh Vũ trần như nhộng đứng trước mặt một chút cũng không ảnh hưởng đến anh ta. Anh chỉ dựa vào ghế sô pha và nhìn Ninh Vũ từ trên xuống dưới.

Yết hầu của Ninh Vũ lên xuống, cậu không nhúc nhích

"Sao em còn không cởi nốt quần ra?" Bàn tay dài của Hoắc Dung Trần đặt lên tay vịn của ghế sô pha, chậm rãi gõ nhẹ.

Ninh Vũ ngực phập phồng, cởi cúc quần, Hoắc Dung Trần vẫn như vậy nhìn cậu. Ánh mắt anh ta không chút gợn sóng, anh cởi khuy áo khoác và đưa chiếc áo khoác đã cởi ra cho thím Trương.

Thím Trương đi cất quần áo, Ninh Vũ vẫn trần như nhộng đứng trong phòng khách.

Ninh Vũ đúng là không có bị thương, Hoắc Dung Trần giơ ngón tay, “Mặc vào.”

Ninh Vũ mặc lại quần áo, nhăn mũi, có chút ghê tởm.

Một chiếc áo len trắng với quần jean xanh, khuôn mặt sạch sẽ và đẹp trai, nếu không phải do vết thương trên mặt, tối nay Hoắc Dung Trần rất có thể sẽ chạm vào cậu. Nếu có một vết thương, thì hãy quên nó đi.

Vết thương thật xấu xí.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, xử lý vết thương cho Ninh Vũ.

“Sẽ để lại sẹo sao?” Hoắc Dung Trần hỏi.

"Bình thường hẳn là sẽ không, thể chất của mỗi người không giống nhau, khó nói trước."

Bữa tối Ninh Vũ không ăn cùng Hoắc Dung Trần, anh ta ngại mặt cậu đang bôi thuốc. Ninh Vũ ăn trong phòng khách, ngược lại tâm tình rất vui vẻ thoải mái, ai lại muốn ăn cùng anh ta chứ.

Sau bữa tối, Ninh Vũ ở phòng khách làm bài tập, không lên lầu. Bởi vì lúc trước bị Hoắc Dung Trần khiển trách, Trương thím bây giờ không dám khinh thường Ninh Vũ, vẫn để đèn trong phòng khách. Ninh Vũ làm bài đến mười giờ rưỡi mới lên lầu, khi vào phòng ngủ chính đã không thấy Hoắc Dung Trần đâu.

Ninh Vũ vào phòng tắm tắm rửa, ngày mai còn phải dậy sớm, cậu không muốn lãng phí thời gian. Hoắc Dung Trần lau tóc đi ra, bắt gặp ánh mắt của cậu, Hoắc Dung Trần mặc bộ đồ ngủ bước vào cửa, nhìn Ninh Vũ một cái, đi tới, trực tiếp đi lên giường.

Xem ra là muốn đi ngủ, Ninh Vũ không dám dùng máy sấy sấy khô tóc, sấy khô được một nửa liền đi ngủ.Cậu vừa nằm xuống, Hoắc Dung Trần đột nhiên nói: "Sau này nếu lại đánh nhau, đừng có để mặt bị thương." Ninh Vũ nhíu mày ậm ừ, Hoắc Dung Trần tắt đèn đầu giường, trong phòng tối om. Ninh Vũ quay lưng về phía Hoắc Dung Trần, xoa xoa mặt, cậu lại đau đớn nằm xuống. Có chút bực bội, hôm nay ai cũng đã biết chuyện của cậu, tất cả là do Hoắc Dung Trần gây ra.

Khi Ninh Vũ chuẩn bị ngủ, Hoắc Dung Trần lại nói: “Xuống tay cũng ác nhỉ, chân của Giản Triết bị gãy rồi.”

Chân của Giản Triết bị gãy thật rồi...

Ngày hôm sau, Ninh Vũ vào lớp không thấy Giản Triết đâu, chỗ ngồi trống không, Hình Trình ngồi ở phía trước nhìn thấy cậu liền né tránh. Ninh Vũ trầm mặc, buổi trưa Hoắc Dung Thần gửi tin nhắn đến, "Tan học cùng tôi đi sự kiện, buổi tối đừng làm bài tập." Ninh Vũ không biết tham gia hoạt động gì, Hoắc Dung Trần cũng không nói. Anh ta không cho cậu làm bài tập, hẳn là buổi tối sẽ không có thời gian.

Ninh Vũ lấy sách vở ra, làm xong hết bài tập của mình trong giờ nghỉ, sau khi tan học lúc 5:30, Ninh Vũ đeo cặp lên, cậu nhìn thấy xe của Hoắc Dung Trần đậu ở nơi dễ thấy nhất.

Cậu bước nhanh tới mở cửa xe, nhìn thấy Hoắc Dung Trần đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại, Ninh Vũ lên xe đặt cặp sách xuống, Hoắc Dung Trần cũng nói chuyện xong. Hoắc Dung Trần mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, áo sơ mi màu xám nhạt, hôm nay không đeo cà vạt. Ung dung dựa vào trên ghế, hai tay giơ lên để lộ khuy măng sét kim cương lấp lánh, đưa cho cậu một bộ âu phục, "Thay đi."

Tài xế kéo cửa che xuống để người ngoài không nhìn vào trong.

"Thay luôn ở trong xe sao?” Ninh Vũ cởϊ áσ khoác đồng phục, sợ người khác nhìn thấy.

Tài xế lái xe rời đi, Hoắc Dung Thần gật đầu.

Ninh Vũ đánh cược rằng từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy, liền cởϊ qυầи áo, thay áo sơ mi, quần âu, giày tây, Ninh Vũ mặc áo vest, cúi đầu nghịch cổ áo sơ mi của mình. Hoắc Dung Trần lấy chiếc khuy măng sét từ trong túi áo ra, nghiêng người cài cho Ninh Vũ, chiếc khuy cài màu bạc, bên trên có đính một viên kim cương đen.

Hoắc Dung Trần chỉnh lại cổ áo của Ninh Vũ, cuối cùng dùng ngón út lướt qua cổ Ninh Vũ, dường như là vô ý. Ngón tay Hoắc Dung Trần ấm áp, Ninh Vũ trong nháy mắt căng thẳng, gáy có chút tê dại. Hoắc Dung Trần ngồi trở lại. “ Lát nữa đi theo tôi đừng có làm loạn .”

Ninh Vũ không biết mình sẽ đi đâu, nhưng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đang giờ cao điểm nên kẹt xe tắc cả ba tiếng đồng hồ mới tới nơi. Khi xe dừng lại, Ninh Vũ sửng sốt nhìn qua cửa kính xe nhìn thấy bên ngoài toàn là camera.

Hoắc Dung Trần xuống xe trước, vòng qua bên cạnh xe cúi người mở cửa, đưa tay ra.

Ninh Vũ nhìn đôi tay mảnh khảnh của Hoắc Dung Trần, cậu không biết Hoắc Dung Trần có ý gì, Hoắc Dung Trần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói rất thấp, “Đưa tay cho tôi.” Ninh Vũ đặt tay vào lòng bàn tay Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần ôm lấy cô cậu. Ninh Ngọc chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, cậu cúi đầu xuống, cố gắng hết sức để không bị chụp ảnh khuôn mặt.

Tại sao có phóng viên? Họ đang làm gì vậy?

Hoắc Dung Trần nắm chặt tay Ninh Vũ, Ninh Vũ thất thần đi tới bên cạnh anh. Bước vào trong, có người đến dẫn họ vào chỗ. Ninh Vũ mím môi dưới, Hoắc Dung Trần bóp chặt lòng bàn tay của hắn, "Hồi hộp à?"

"Đây là nơi nào?"

"Buổi đấu giá." Hoắc Dung Trần kiên nhẫn nói với Ninh Vũ, trầm giọng nói: "Lát nữa em nhìn trúng cái gì thì cứ nói với tôi."

" Hoắc tổng, là anh sao?" Giọng nói mềm mại nghe quen quen, Ninh Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quanh năm xuất hiện trên TV. Lâm Dao, người dính tin hẹn hò với Hoắc Dung Trần, vừa giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Mã.

Nhìn gần càng đẹp hơn, dáng người cao gầy, cô mặc bộ váy nạm kim cương màu hồng nhạt rất sang trọng và bắt mắt.

Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ gặp một người nổi tiếng, lại còn có vẻ thân thiết như vậy, cậu cũng khá thích Lâm Dao, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt. Lâm Dao đột nhiên quay đầu lại, Ninh Vũ bắt gặp ánh mắt của cô, trên mặt nóng lên, liền dời tầm mắt.

Lâm Dao cau mày nhìn thiếu niên và Hoắc Dung Trần đang nắm chặt tay nhau, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp: "Vị này là?"

"Vợ tôi, Ninh Vũ." Hoắc Dung Trần nói.