Chương 2

Phòng khách sạn rất sang trọng, Ninh Vũ đi chân trần vào phòng tắm, cởi hết quần áo đặt trên bồn rửa mặt, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ.

"Điện thoại ở trên bàn, số đầu tiên lưu trong danh bạ là của tôi, sáng mai sẽ có người mang quần áo đến cho cậu, bây giờ tôi sẽ cầm theo chứng minh thư đi."

Ninh Vũ khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu lên, dòng nước ấm từ trên đầu xối thẳng xuống, đột nhiên cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm, cậu bây giờ chỉ là một món hàng, cậu có nên để ý đến thông tin bên ngoài không? Cũng chẳng liên quan đến cậu, cậu bây giờ chính là một món hàng không có cảm xúc.

Có tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng yên tĩnh trở lại. Ninh Vũ mở mắt ra, vuốt tóc lên, để lộ vầng trán.

Điều kiện ký túc xá của các trường học trong huyện rất tồi tệ, và mùa đông có khi còn không kịp để tắm. Khi Ninh Vũ nhìn thấy nước thải trên sàn, cậu trầm mặc vài giây và nguyền rủa trong lòng.

Thực sự rất bẩn.

Ninh Vũ tắm khoáng ba lần rồi mới tắt nước, mở tủ ra nhìn thấy một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, liền mặc vào đi ra ngoài. Có tiếng gõ cửa, Ninh Vũ chật vật thắt lại dây lưng áo choàng tắm, vừa mở cửa đã nhìn thấy nhân viên phục vụ khách sạn, Ninh Vũ nói: “Xin chào.”

“Tôi mang đồ ăn tới cho anh.” Ninh Vũ chưa từng ở trong một khách sạn cao cấp, lần đầu tiên cậu được sử dụng đồ trong khách sạn là khi cậu làm thêm trong khách sạn vào kì nghỉ hè. Ninh Vũ tránh sang một bên, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, đặt lên bàn ăn, "Chúc quý khách ngon miệng."

Ninh Vũ đi vào phòng,nhìn thấy trên bàn có một chiếc iPhone mới tinh, không cài mật khẩu, cậu cầm nó lên và mở danh bạ ra chỉ có một cái tên, Trần Nghĩa.

Ninh Vũ cất điện thoại vào túi, đi đến bàn ăn vùi đầu vào bữa ăn.

Sáng hôm sau, Ninh Vũ bị tiếng gõ cửa đánh thức, đứng dậy mở cửa, người trợ lý mặc áo sơ mi cầm theo một chiếc túi đựng quần áo và nói: “Anh Trần đang đợi cậu ở dưới đại sảnh."

Trong túi đựng đầy quần áo và đồ lót. Ninh Vũ liền đi thay chúng. Một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, bên trong áo còn có một chiếc áo len màu be, cùng với chiếc quần màu đen, Ninh Vũ mặc quần áo vào, đi xuống lầu thì thấy Trần Nghĩa đang hút thuốc. Ninh Vũ đi tới rồi nói: "Có thể trả lại giấy tờ cho tôi không?"

Trần Nghĩa sững sờ nhìn Ninh Vũ sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, bị vẻ đẹp của cậu làm cho kinh ngạc. Đôi mắt hạnh nhân trong sáng, trắng đen rõ ràng, làn da trắng sáng, cậu cao một mét tám mươi và chiếc áo khoác trông có vẻ bình thường nhưng khi được khoác lên người cậu lại có cảm giác sang trọng vô cùng. Cậu trước mặt bây giờ chính là dùng hai từ xinh đẹp và thanh tú để miêu tả, khác hoàn toàn với dáng vẻ của cậu nhóc ăn xin ngày hôm qua.

Trần Nghị trả lại giấy tờ tùy thân cho Ninh Vũ, nói: “ Đi theo lối này.”

Ninh Vũ vừa đi ra khỏi cửa, một chiếc ô tô màu đen chạy tới, nhãn hiệu khác với chiếc xe hôm qua, có tài xế đi tới mở cửa. Ninh Vũ mím môi dưới, yết hầu khẽ lên lxuống, cậu khom người bước vào xe. Cửa xe đóng lại, tài xế vòng qua ghế lái lên xe, Trần Nghĩa không có lên xe, Ninh Vũ cầm chứng minh thư trong tay, trên tay có chút đau.

Sau khi xe lái ra khỏi khách sạn, Trần Nghĩa nói rằng hôm nay cậu sẽ đi gặp Hoắc Dung Trần, người đã mua Ninh Vũ.

Trong xe rất rộng, nhưng Ninh Vũ lại cảm thấy chật chội, cậu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô Hoàng: "Cô ơi, em là Ninh Vũ, đây là số mới của em." Gửi xong tin nhắn, Ninh Vũ cất điện thoại vào túi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tám giờ, xe lái vào một bệnh viện tư nhân, dừng lại trước cửa khoa điều trị nội trú. Tài xế xuống xe mở cửa, Ninh Vũ vội vàng xuống xe, tài xế đóng cửa lại nói: “Lối này.”

Ninh Vũ đờ đẫn đi theo anh ta như kẻ ngốc. Đi vào thang máy bệnh viện, đi lên tầng tám, có mấy người đàn ông đứng ở hành lang, chắn đường.

Tài xế lấy thẻ công tác ra, ra hiệu cho Ninh Vũ ở phía sau: “Đây là người mà Hoắc tiên sinh muốn gặp.”

Vệ sĩ buông anh ta ra, tài xế đưa Ninh Vũ đến trước cửa phòng bệnh, gõ cửa, rồi mở cửa. Tài xế cung kính nói: “Mời vào.”

Ninh Ngọc do dự một chút, sau đó nhấc chân đi vào, trong lòng thầm nghĩ chính mình là người đâm lao thì phải theo lao. Cậu không biết mình sẽ gặp ai, và phải làm gì.

Trong phòng bệnh rộng lớn, nhiệt độ hạ thấp. Nhìn thoáng qua người trên giường bệnh, Ninh Vũ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, người sẽ kết hôn với cậu là ai? Vì sao phải bỏ số tiền lớn như vậy để mua vợ? Anh ta còn nằm trên giường bệnh, là bệnh gì vậy?

Ninh Vũ tiếp tục đi vào bên trong, nhưng đột nhiên dừng lại. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, cô ấy mặc một chiếc váy, nước da trắng và trang điểm tinh tế.

“ Cậu là Ninh Vũ?” Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ.

Ninh Vũ gật đầu, ánh mắt của người phụ nữ này không có chút thiện cảm nào, điều này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi là mẹ của Dung Trần.”

Một tiếng ho khan từ hướng giường bệnh truyền đến, Ninh Vũ quay đầu lại, bị bắt gặp ánh mắt của người đàn ông làm cậu không kịp đề phòng. Anh ta đeo khẩu trang, nằm trên giường bệnh, mái tóc ngắn và nước da trắng lạ thường, gần như hòa vào chiếc giường bệnh màu trắng. Đôi mắt đen dưới hàng lông mày đậm và sắc nét, sống mũi cao và thẳng, khuôn mặt nghiêm nghị.

"Dung Trần, cậu ấy tên là Ninh Vũ.” Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng giới thiệu, “ Cậu ấy đến từ tỉnh K.”

Anh ta là Hoắc Dung Trần? Người muốn kết hôn với cậu?

Ánh mắt của Hoắc Dung Trần tràn đầy áp bức khó có thể diễn tả, Ninh Vũ cảm thấy lạnh lẽo. Bầu không khí yên lặng kéo dài rất khó chịu, Ninh Vũ mở miệng nói: “Xin chào.”

"Ừm” Người đàn ông lên tiếng, thanh âm trầm thấp chậm rãi, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, lạnh thấu xương, Ninh Vũ chỉ cảm thấy da đầu cậu tê dại. Trong giây lát, Hoắc Dung Trần cụp mắt xuống, có lẽ nước da của anh ta quá trắng, nhưng hàng mi dày và dài lại đặc biệt rõ ràng.

Ninh Vũ đứng hồi lâu, mãi đến khi có chút mỏi chân, mới nghe thấy người đàn ông kia nói: “ Ngồi xuống đi.” Thanh âm cuối cùng lạnh lùng giống như vận mệnh của Ninh Vũ đã an bài.

“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Lưu Âm nhẹ giọng an ủi anh, nhưng anh không có phản ứng.

Hoắc Dung Trần nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.

Lưu Âm đứng dậy ra lệnh cho Ninh Vũ ra ngoài, bà cũng cũng đi ra nhanh chóng. Cửa phòng bệnh đóng lại, Lưu Âm nâng cằm, cau mày nói: “Ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch, cậu và Dung Trần sẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn, hôn lễ tạm thời không tổ chức, cậu hiểu chứ?" Ninh Vũ gật đầu.

Lưu Âm đối với Ninh Vũ rất không hài lòng, thứ nhất, Ninh Vũ là nam nhân, thứ hai, Ninh Vũ không phải người của bà ta. Lưu Âm kiêu ngạo đi ra ngoài, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh: “Theo hợp đồng đó, cậu phải dọn đến Hoắc gia ở.” Ninh Vũ cúi đầu đi theo phía sau.

"Trước khi vào nhà của Hoắc gia, cậu cần phải được kiểm tra sức khỏe."

Ninh Vũ dừng lại, nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước mặt, người phụ nữ không quan tâm cậu có đi theo hay không, cô đi thẳng vào thang máy. Lại nói với tài xế: "Đưa cậu ta đi khám bệnh. Khám sức khỏe xong thì đưa cậu ta về nhà cũ."

Trong mắt bà, Ninh Vũ chẳng khác nào rác rưởi. Nói xong, bà không nhìn Ninh Vũ nữa, đóng cửa thang máy. Ninh Vũ híp mắt, tài xế nói: “Đây là thang máy riêng.”

Tài xế nhấn thang máy khác. Ninh Vũ đi vào, dựa vào vách thang máy, tài xế nhìn Ninh Vũ nói: “Trên tường có nhiều vi khuẩn, cậu không nên dựa vào đó.” Có lẽ anh ta cho rằng mình bẩn, Ninh Vũ đứng thẳng người dậy, mắt cậu nhìn sang người tài xế, nhưng người cậu vẫn đứng yên.

Thang máy đến đại sảnh, Ninh Vũ mới dời tầm mắt, nhấc chân sải bước đi ra ngoài. Có rất nhiều mục trong khám sức khỏe. Trằn trọc đến tận trưa, Ninh Vũ choáng váng vì đói trước khi kết thúc màn tra tấn khám sức khoẻ đó. Lần này, Ninh Vũ không phải đi đến khách sạn mà được đưa đến một biệt thự.

Ninh Vũ chưa kịp ăn vào cửa đã bị đưa vào phòng tắm, Ninh Vũ tắm rửa thay một bộ quần áo mới tinh. Cậu thấy thật nực cười, thay xong quần áo, vừa cười vừa nhìn chính mình trong gương. Cười càng giễu cợt, xem ra cũng không còn cách nào tốt hơn.

Biệt thự có hệ thống sưởi ấm tốt, vì vậy Ninh Vũ thay một chiếc áo sơ mi sáng màu bằng vải bông và quần dài màu đen. Tuy rằng mọi người trong nhà này khá lạnh lùng, nhưng ở phương diện ăn uống, Ninh Vũ cũng không bị đối xử hà khắc. Ninh Vũ ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa trưa thịnh soạn trước mặt. Về phương diện đồ ăn thức uống, kim chủ của cậu hào phóng hơn cậu nghĩ. Dù sao cậu cũng sẽ không bị bỏ đói, Trần Nghĩa hứa với cậu sẽ cho cậu tiếp tục đi học, Ninh Vũ liền không còn gì sợ hãi, cậu sẽ không đói, còn được đi học thì mất mát cái gì. Cậu bây giờ cũng chẳng còn gì để mất.

Sau bữa tối, Ninh Vũ được đưa lên tầng hai. Ở phòng trong cùng bên phải, thím giúp việc nói: “Đây là phòng của cậu, còn cần gì nữa thì cứ nói.” "Ta họ Trương." Thái độ của dì trung niên cũng không nhiệt tình, thậm chí còn có chút lãnh đạm, "Phu nhân ở nhà xin giữ yên lặng, thiếu gia thích yên tĩnh. Được rồi, màu vào đi."

Ninh Vũ gật đầu. “Tầng ba là phòng làm việc của thiếu gia” Thím Trương nói.

“Tôi nhớ rồi.” “Tôi sẽ không vào đó.” Ninh Vũ nói,

Còn cần gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi mua cho phu nhân."

“Cám ơn.” Thím Trương đi rồi, Ninh Vũ sờ thử lên giường, sau đó nằm xuống, hai tay gối đầu nhìn trần nhà. Có chuyện gì với Hoắc Dung Trần vậy? Vì sao anh ta phải lấy một người đàn ông làm vợ? Ở một mình ở biệt thự lớn như vậy, Hoắc Dung Trần là ai?

Ninh Vũ không chút nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động ra, kết nối với WIFI ở nhà, tải xuống một vài phần mềm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Ngay lập tức mở Baidu và tìm kiếm Hoắc Dung Trần, tiểu sử trên Baidu của Hoắc Dung Trần hiện lên trên màn hình. Chủ tịch hiện tại của Tập đoàn Hoắc thị, cháu trai của người sáng lập Tập đoàn Hoắc thị. Ở góc trên bên phải có một bức ảnh của Hoắc Dung Trần, anh ta mặc vest và quay mặt về phía máy ảnh, đôi mắt đen và rất lạnh lùng. Anh ta oai phong hơn Hoắc Dung Trần mà cậu nhìn thấy trong phòng bệnh, có lẽ lúc đó anh ta chưa bị bệnh.

Tập đoàn Hoắc thị nổi tiếng đến mức những người bình thường như Ninh Vũ cũng đã từng nghe về nó, và họ còn thường xuyên xuất hiện trên TV nữa. Ninh Vũ kéo xuống cuối màn hình, chỉ thấy một đĩa đơn trong thông tin. Cậu quay trở lại trang chủ để tìm tin đồn của Hoắc Dung Trần.

Một vài tin đồn chỉ về doanh nhân số 1 ở thành phố B. Một ngày nọ, ba năm trước có tin tức: người kế thừa bí ẩn của tập đoàn Hoắc thị đã lộ diện, anh ta mới 26 tuổi, đẹp trai, được mệnh danh là chủ tịch đẹp trai nhất được bình chọn bởi cư dân mạng.

Ninh Vũ mở sáu trang và nhìn thấy một câu chuyện về tin đồn hẹn hò. Nữ diễn viên Lâm Dao đã qua đêm tại ngôi nhà cũ của Hoắc gia và bị nghi ngờ đã hẹn hò với Hoắc Dung Trần vào tháng 5 năm ngoái.

Lâm Dao? Nếu là một doanh nhân sẽ rất bình thường nhưng Ninh Vũ bất ngờ vì lại là một ngôi sao nổi tiếng như Lâm Dao .Tại sao họ không kết hôn? Bởi vì Hoắc Dung Trần bị bệnh?

Hoắc Dung Trần có thể sống được bao lâu?

Ninh Vũ cậu ngồi xem những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng không có ai chứng minh đây là sự thật.

Ninh Vũ gặp lại Hoắc Dung Trần vào đêm giao thừa, khi ấy cậu đang được thím Trương hướng dẫn dán giấy lên cửa. Thím Trương cảm thấy cậu làm không tốt nên mắng cậu không thương tiếc: “Cậu chân tay dài như vậy để làm gì, thật vô dụng.”

Một chiếc Rolls Royce màu đen lái vào sân, Ninh Vũ quay đầu nhìn qua, xe dừng lại.

Ninh Vũ xé miếng giấy dán trên cửa sổ, dán hoa lên trên.

Cửa xe mở ra, một đôi chân dài mặc quần tây đen bước xuống xe, giày da đen giẫm xuống mặt đất. Hoắc Dung Trần giơ tay ra trước, dưới ánh đèn, đôi tay đó gần như trong suốt. Tài xế lập tức đỡ lấy tay anh, anh bước xuống xe, lộ ra dáng người cao lớn thẳng tắp trong chiếc áo khoác đen. Hắn ngước đôi mắt đen láy lên, xuyên qua cửa kính phòng khách bắt gặp ánh mắt của Ninh Vũ.