Chương 8

Kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt, Ninh Vũ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Ngón tay út của cậu không tự chủ mà khẽ run lên, lúc sau cậu mới nhận thức lại trở , "A?"

Hoắc Dung Trần nhướng mắt, "Em muốn hỏi gì à?"

Đeo chiếc nhẫn trên ngón tay khiến toàn thân Ninh Vũ có chút khó chịu, ngón tay nóng như lửa đốt,cậu muốn tháo ra nhưng lại bắt gặp đôi mắt sâu sắc của Hoắc Dung Trần đang nhìn cậu. Cậu chỉ có thể thuận theo bởi vì cậu đã nhận tiền để làm việc này mà.

"Đeo vào rất dễ bị mất." Không được phép cởi ra là có ý gì? Nếu cậu cởi ra thì sao? Cậu vẫn còn là học sinh, đeo nhẫn cưới thì có ích gì chứ? “Tôi có thể đeo nó trên cổ không?”

“Không được.” Hoắc Dung Trần lạnh lùng nói:

“Em mà làm mất thì tôi sẽ lấy mạng của em.”

Hoắc Dung Trần đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út bên tay trái của mình, “Mau tắm rửa đi.”

Ninh Vũ không hề nghi ngờ câu nói sẽ lấy mạng cậu là đùa hay thật, vẻ mặt của Hoắc Dung Trần không giống như đang nói đùa, anh ta chính là nghiêm túc đe doạ cậu.

Ninh Vũ cất máy sấy tóc, vào phòng tắm rồi lại đi ra. Nhìn khắp phòng cũng không thấy tủ quần áo, Ninh Vũ đành phải hỏi Hoắc Dung Trần, "Tủ quần áo ở đâu vậy?" Hoắc Dung Trần đặt máy tính xuống, đứng dậy, sải bước đi đến tủ quần áo bên cạnh cửa sổ sát đất, giơ tay mở tủ quần áo, đèn trong phòng để đồ sáng lên, phòng lớn chứa đầy quần áo.

“Cái tủ bên trái.”

Ninh Vũ không hề biết đây là một cánh cửa, người trong thành phố thật biết cách chơi mà.

Ninh Vũ mở tủ ngoài cùng bên trái ra, thấy quần áo của mình đã được sắp xếp ngay ngắn, liền lấy bộ quần áo muốn thay ra, đi thẳng vào phòng tắm. Cậu bây giờ không dám nghĩ đến một từ nào nữa, tắm xong liền thay đồ ngủ. Đồ ngủ của cậu là kiểu sơ mi màu xám nhạt, do Hoắc gia chuẩn bị, lúc ở dưới quê Ninh Vũ không mặc đồ ngủ . Tóc Ninh Vũ tương đối dài, trước khi ra ngoài phải sấy khô rất lâu.

Hoắc Dung Trần đã ngủ rồi, giường rất lớn, ga trải giường màu xám đậm. Anh ta cũng mặc một bộ đồ ngủ kiểu sơ mi màu xám nhạt, hình như cùng kiểu với Ninh Vũ.

Ninh Vũ nhìn Hoắc Dung Trần, trước cậu thường ngủ ở phòng bên kia, may mắn là bây giờ có hai cái chăn bông. Hoắc Dung Trần đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn Ninh Vũ. “Buổi tối khi ngủ không được xoay người.”

Ninh Vũ gật đầu, nằm xuống cầm điện thoại lên, Hoắc Dung Trần nói: “Cũng không được nghịch điện thoại.”

Được rồi anh là chủ, anh có quyền quyết định.

Ninh Vũ đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, Hoắc Dung Trần nói: "Tắt đèn đi."

Ninh Vũ tắt chiếc đèn cuối cùng, trong bóng tối cậu thấy thoải mái hơn nhiều, lật người nằm ở bên cạnh mép giường. Giường rất rộng nên không sợ sẽ va phải Hoắc Dung Trần. Ninh Vũ vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng mới nhắm mắt chưa đầy năm phút đã ngủ say. Lúc tỉnh dậy là do bị tiếng bước chân đánh thức. Ninh Vũ mở mắt ra, ngây người mấy giây mới ý thức được mình đang ở đâu, xung quanh không có ai, Ninh Vũ ngồi dậy vò vò tóc thì nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu nhìn, Hoắc Dung Trần từ trong phòng tắm đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen hơi hở cổ, cùng một chiếc quần âu đen. Đôi chân dài thẳng tắp, dáng người Hoắc Dung Trần thật sự rất chuẩn.

Ninh Vũ đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Dung Trần ném tới một bộ âu phục lên giường, “Mặc quần áo vào.”

Bộ âu phục và áo sơ mi rất chỉnh tề, Ninh Vũ cau mày, cậu còn chưa tỉnh hẳn. “Phải ra ngoài sao?”

“Đi đăng kí kết hôn.”

Ninh Vũ hoàn toàn tỉnh táo.

Hoắc Dung Trần đeo thắt lưng, nhét áo sơ mi vào trong thắt lưng. Lộ ra chiếc eo thon cùng hai chân dài, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt ở trên thắt lưng, anh hơi nhướng mắt, "Em còn chưa tỉnh ngủ à?"

Hoắc Dung Trần mùng năm tết đã trở về để làm gì? Bởi vì bọn họ phải làm thủ tục kết hôn vào mùng sáu!

Trước khi cuộc sống độc thân của Ninh Vũ kết thúc, cậu tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân ở phía trước, ai là người đã sắp xếp cuộc hôn nhân này. Không biết nữa, Ninh Ngọc đứng dậy tắm rửa. Sau khi tắm rửa thay quần áo, Hoắc Dung Trần liếc nhìn cậu đang cởi đồ ngủ, Ninh Vũ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cởϊ qυầи áo, mặc áo sơ mi cùng quần tây.

Hoắc Dung Trần ánh mắt trầm xuống, dáng người Ninh Vũ rất đẹp. Có hơi gầy, nhưng sau khi cởϊ qυầи áo ra lộ rõ cả cơ bụng săn chắc.

Ninh Vũ chưa bao giờ mặc lễ phục như vậy, loay hoay hồi lâu cũng không biết thắt cà vạt. Ninh Vũ giật mình, tay đột nhiên bị giữ lại, lùi về sau nửa bước, Hoắc Dung Thần giơ tay, cầm lấy một chiếc cà vạt bản hẹp màu lam sẫm đeo lên cổ Ninh Vũ, nói. “Đừng nhúc nhích.”

Ninh Vũ cứng ngắc đứng thẳng lên.

Những ngón tay thon dài của Hoắc Dung Trần từng khớp xương. Mạch máu trên mu bàn tay đặc biệt rõ trên làn da trắng nõn, anh rất cẩn thận thắt cà vạt, lật lớp vải mỏng trên tay. Ánh mắt Ninh Vũ rơi vào trên ngón tay anh, hô hấp gần như ngừng lại, cậu cúi đầu, cằm bị ngón tay của Hoắc Dung Trần nâng lên.

“Ngẩng đầu.”

Ninh Vũ bị ép ngẩng đầu, hơi nhíu mày.

Hoắc Dung Trần thắt cà vạt, cầm áo vest lên, "Giơ tay lên."

Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ được phục vụ mặc quần áo, tay chân cậu cứng ngắc, khi cậu mặc vest vào, Hoắc Dung Trần cụp mắt xuống, Ninh Vũ không có đeo thắt lưng. Áo sơ mi trắng và quần tây đen tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man của cậu

"Mặc cái áo khoác kia đi.” Hoắc Dung Trần nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Ninh Vũ lôi chiếc áo khoác màu lạc đà từ trong tủ ra, mang xuống lầu, Hoắc Dung Trần đã ngồi vào bàn ăn. Anh mặc một bộ vest đen không đeo cà vạt và không cài khuy. Khi ăn, cổ tay áo được xắn lên, để lộ chiếc đồng hồ đeo bên tay phải rất tinh xảo.

Ninh Vũ kéo ghế ngồi xuống, Hoắc Dung Trần dời tầm mắt, tiếp tục chậm rãi ăn sáng. Hoắc Dung Trần ăn rất chậm, không ăn nhiều lắm, anh còn chưa khỏi hẳn.

Ninh Vũ ăn hai cái bánh sandwich, thêm hai cái bánh sữa trứng và một ly sữa, Hoắc Dung Trần mới ăn xong một bát cháo nhỏ. Đẩy ghế ra đứng dậy, anh cầm lấy chiếc áo khoác ngoài mà thím Trương đưa cho mặc vào, nói: “Đi thôi.”

Sau trận tuyết rơi dày đặc, mặt đất được bao phủ bởi lớp một màu trắng, cả thế giới như được tô sáng. Tuyết đã ngừng rơi, đường cũng đã thông, chỉ còn lại lớp tuyết dày trên những tán cây bên đường cho thấy sự tàn khốc của trận bão tuyết đêm qua, cơn gió thổi qua, cành cây kêu răng rắc dưới sức nặng của tuyết rơi. Ninh Vũ vừa đi ra ngoài đã lạnh đến run cả người, quần âu hơi mỏng, Ninh Vũ chỉ mặc một chiếc quần dài trên người, ngoài trời nhiệt độ âm mười hai độ, giống như là trần như nhộng chạy ngoài đường vậy.

Hoắc Dung Trần vừa lên xe, Ninh Vũ đã mở cửa bên kia lao lên, đóng cửa lại, đặt chứng minh thư lên đùi, đưa tay lên miệng khẽ thở ra một hơi.

Hoắc Dung Trần: "..."

Ninh Vũ quá sinh động.

Hoắc Dung Trần híp mắt, đóng cửa xe lại nhìn Ninh Vũ, “Lạnh sao?”

Ninh Vũ mũi lạnh cóng, vội vàng lấy khăn giấy che mũi lại, “Không sao.” Răng cắn lập cập nói , Hoắc Dung Trần nói với tài xế: "Quay lại lấy áo khoác đi, áo của tôi."

Tài xế vội vàng xuống xe quay lại lấy, rất nhanh sau đó đi ra đưa một chiếc áo khoác đen cho Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần chỉ tay về phía Ninh Vũ, "Đưa cho em ấy." Hoắc Dung Trần cao hơn Ninh Vũ 5cm, Ninh mặc áo khoác của Hoắc Dung Trần. Chiếc áo khoác gần như che kín bắp chân, Ninh Vũ nói: “Cám ơn.”

Sau khi xe chạy, Ninh Vũ lại tiếp tục bộ dạng ngổ ngáo.

Hoắc Dung Trần giơ tay đặt ở giữa hai hàng lông mày, ấn ấn một hồi mới buông ra. Trong xe bật điều hòa, Ninh Vũ không cảm thấy nóng, dọc đường cũng không cởϊ áσ khoác.

Các thủ tục đăng kí kết hôn diễn ra khá nhanh chóng, cậu và Hoắc Dung Trần đi qua lối đi đặc biệt. Sau khi ký và nhận giấy đăng ký kết hôn, Hoắc Dung Trần che miệng ho khan một hồi lâu mới đi ra ngoài. Ninh Vũ đi theo phía sau, Hoắc Dung Trần đưa tay ra, Ninh Vũ không biết anh muốn cái gì, liền hỏi: "Hoắc tiên sinh, anh cần gì sao?"

"Giấy chứng nhận kết hôn."

Ninh Vũ đưa tới cho anh, Hoắc Dung Trần cất vào túi trong áo khoác.

.Sáng mai tôi có cuộc họp phải đến công ty, em đi với tôi, xong việc tôi đưa em về." Cậu đương nhiên không có sự lựa chọn. Ninh Vũ không nói gì, đi theo Hoắc Dung Trần lên xe. Vừa dứt lời, khuôn mặt Hoắc Dung Trần liền xuất hiện trước mặt cậu. Ninh Vũ đứng yên bất động. Bàn tay của Hoắc Dung Trần hơi nâng cằm Ninh Vũ, ngón tay cái khẽ chạm vào môi cậu, môi Ninh Vũ rất mềm.

"Từng yêu đương chưa ?” Ninh Vũ lắc đầu, cậu nào dám nghĩ đến chuyện yêu đương? Cậu rất nghèo mà.

Ngón tay Hoắc Dung Trần chậm rãi lướt qua môi Ninh Vũ, nói: "Hôn thì sao?" Ninh Vũ mặt đỏ ửng, đỏ đến mức sửng sốt, nhìn thẳng Hoắc Dung Trần.

“Trả lời tôi.” Ninh Vũ lắc đầu, hốc mắt có chút đỏ, Hoắc Dung Trần có ý gì?

Hoắc Dung Trần buông cằm Ninh Vũ ra, ngồi trở lại. Anh lại nhắm mắt và ngả người ra sau ghế như đang chìm vào giấc ngủ. Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng băng giá và không có cảm giác dễ gần. Ninh Vũ cũng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu mím môi dưới, cảm giác đυ.ng chạm vừa rồi hình như vẫn còn, cậu cảm thấy có chút buồn nôn. Ninh Vũ rất khó chịu khi bị một người đàn ông ấn cằm cậu hỏi nụ hôn đầu có còn không.

Suốt quãng đường đi trong im lặng, Hoắc Dung Trần mở mắt ra khi xe đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Tập đoàn Hoắc thị. Nhiệt độ trong tầng hầm rất cao, vì vậy Ninh Vũ cởϊ áσ khoác của Hoắc Dung Trần để vào trong xe, xuống xe đi theo Hoắc Dung Trần vào thang máy chuyên dụng. Tài xế muốn ấn tầng trên cùng, Hoắc Dung Trần nói: "Tầng một."

Ở tầng một làm cái gì? Người lái xe nghi hoặc ấn xuống tầng một, Hoắc Dung Trần đi ra khỏi thang máy chuyên dụng, xoay người đi tới thang máy bình thường.

"Xin chào, Hoắc tổng!" Nhân viên quầy lễ tân ở tầng một đột nhiên nhìn thấy Hoắc Dung Trần, há hốc mồm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hoắc Dung Trần xuất hiện ở tầng một sau khi làm việc ở công ty nhiều năm như vậy .

Đây là giờ cao điểm vào buổi sáng, thời gian mọi người đi làm. Có rất nhiều người đang đợi thang máy, nhìn thấy Hoắc Dung Trần liền thẳng lưng, Hoắc Dung Trần đã lâu không tới công ty, điều này thực sự hiếm thấy, "Hoắc tổng." Hoắc Dung Trần gật đầu, để ý anh đang đợi thang máy, những người khác vội vã tránh đường. Ai dám tranh giành thang máy với Hoắc tổng chứ?

Thang máy dừng ở tầng một, Hoắc Dung Trần chân dài sải bước, giơ tay chặn cửa thang máy, dùng ánh mắt đen nhánh nhìn Ninh Vũ, là một dáng vẻ cực kỳ cưng chiều. “Mời vào.”

Ninh Vũ cảm thấy Hoắc Dung Thần như vậy càng đáng sợ, giống như nhân vật phản diện trên TV. Cắn răng bước vào thang máy, tài xế muốn đi theo, Hoắc Dung Trần khẽ nhướng mắt, "Cậu chờ ở lầu một đi." Cửa thang máy chậm rãi đóng lại ở trước mặt mọi người.