Chương 5

Chu Nặc đi phỏng vấn thêm hai công ty khác, tiền lương cùng đãi ngộ của công ty dược phẩm phù hợp với mong muốn của cô, cũng cách Đỗ gia khá xa, vô cùng hợp ý cô. Chờ đến khi trở lại Đỗ gia, Tưởng Yên Nhiên hỏi tới, cô ăn ngay nói thật.

“Vậy Nặc Nặc đi làm sẽ rất vất vả, con còn chưa có bằng lái, mà cũng không quen thuộc với tình hình giao thông trong nước, dì cảm thấy con vẫn nên đến công ty của Khương gia, mẹ của Khương Vũ Tình đã kể chuyện con gặp Vũ Tình với dì rồi.” Tưởng Yên Nhiên khuyên nhủ.

“Dì, con rất thích công ty này.”

Chu Nặc cự tuyệt thẳng thắn, hiện tại Đỗ gia không thể ép cô làm chuyện cô không muốn làm, bởi vì ngày sau cô còn hữu dụng, nhưng cô không thể ở lại Đỗ gia, bằng không ban đêm cũng ngủ không yên.

Giữa mày Tưởng Yên Nhiên hiện lên sự tức giận, miễn cưỡng cười nói: “Vậy được, tùy con.”

“Tài xế trong nhà đi theo con mãi cũng không tốt, dì, con tính thuê phòng ở gần công ty.” Chu Nặc đã liếc thấy ba con Đỗ Trọng đi tới phòng khách, càng trở nên hăng hái hơn khi nói ra những lời này.

“Như vậy sao mà được?” Tưởng Yên Nhiên thật không nghĩ tới sau khi Chu Nặc về nước lại không nghe lời như vậy, rõ ràng lúc ở Mỹ còn biểu hiện rất bình thường.

Đỗ Trọng thấy bà ta tức giận, ôn hòa mở miệng ngăn cản, “Nặc Nặc bận tâm sự nghiệp là đúng, nhà chúng ta nên ủng hộ, nhưng mà Nặc Nặc, con có thể ra ngoài sống, nhưng cũng phải thường xuyên trở về thăm mọi người.”

Chu Nặc vui vẻ, gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, chỉ cần chú và dì không chê con phiền thì con nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người.”

Có mới là lạ.

Tưởng Yên Nhiên vẫn không vui, Đỗ Hạo Vũ thông minh ngồi cạnh khuyên nhủ, chỉ lát sau liền thấy Tưởng Yên Nhiên khôi phục sự ưu nhã, nhưng dường như vẫn còn giận Chu Nặc, “Nặc Nặc, con nhóc này, dì đau lòng con như vậy, thôi thôi, con muốn như thế nào thì làm như thế đấy đi.”

“Cảm ơn dì.” Chu Nặc âm thầm quan sát biểu tình của Tưởng Yên Nhiên, nếu không phải nhìn thấy sự không vui nơi đáy mắt, chỉ sợ cô thật sự cho rằng bà ta đang lo lắng cho mình như một trưởng bối hiền hậu.

Đỗ Trọng cho Chu Nặc chọn một chiếc xe trong gara để đi làm đi dạo phố, dù sao cũng tiện hơn là không có xe. Chu Nặc không trực tiếp từ chối, tiền tiết kiệm trong tay cô vẫn có thể mua một chiếc xe nhỏ, nhưng không cần để Đỗ gia biết trong tay cô có tiền tiết kiệm, sinh ra hoài nghi.

***

Tới cuối tuần, Chu Nặc cầm bằng lái mới, lái xe đi xem phòng, người môi giới được hẹn trước thực không tồi, đưa cô đi xem căn phòng có giá cả rất phù hợp, chủ nhà là một đôi vợ chồng trung niên hiền lành chu đáo, Chu Nặc xác nhận về điều kiện khi thuê nhà, rất nhanh đã quyết định thuê, tính rằng ngày mai sẽ dọn vào luôn.

Sau khi tạm biệt người môi giới, Chu Nặc ngồi trong xe thở phào một hơi, sự tình thuận lợi như vậy thật sự khiến cô thấy ngoài ý muốn, nhưng thuận lại dù sao cũng tốt hơn gặp khó khăn. Hiện tại thời gian còn sớm, cô không muốn về Đỗ gia sớm như vậy, lái xe chạy xung quanh, làm quen với cảnh vật, thuận tiện tìm một cửa tiệm ăn ngon. Tương lai còn rất dài, mặc kệ có thể tiếp tục làm việc hay không, cô cũng sẽ tiếp tục ở trong căn hộ kia.

Lái xe đi nửa giờ đồng hồ, bầu trời vốn âm u lại bắt đầu mưa, đường phố đang náo nhiệt cũng yên ắng hơn. Chu Nặc thích trời mưa, không mở chỉ đường mà lái xe lang thang không mục đích, khi đến giao lộ thì tùy theo tâm tình mà rẽ.

Sau đó... Cô lạc đường rồi!

Chu Nặc nhìn những tòa nhà dẫn ít đi cùng con đường đầy hoang vắng, hoài nghi bản thân có phải đã ra khỏi nội thành rồi không.

Cơn mưa cũng chậm rãi nhỏ lại, Chu Nặc lái xe trên đường lớn, do dự không biết nên quay lại hay tiếp tục tiến về phía trước, cô đã không nhìn thấy vị trí căn hộ của mình ở trên bản đồ chỉ dẫn nữa rồi!

“Mẹ nó...” Chu Nặc vừa giảm tốc độ vừa oan thán, cô đánh giá rất cao năng lực phân biệt cảnh vật chung quanh của chính mình!

Trên đường lớn không có xe lui tới, chung quanh lại không có camera, Chu Nặc bắt đầu quay đầu, lại nhìn thấy một chiếc siêu xe ở chỗ rẽ. Cô dừng một chút, tắt xe đi xuống xem xét, lấy ra một cái gậy bóng chày từ ghế phụ, đây là do cô nhìn thấy trong gara của Đỗ gia khi rời đi nên thuận tay đặt trong xe, làm công cụ phòng thân.

Trong khoảnh khắc Chu Nặc xuống xe, có một chiếc xe phi như bay qua trước mặt cô, thậm chí còn không hạ cửa sổ kính xuống.

Lúc này, mưa đã tạnh, Chu Nặc cầm gậy bóng chày đi xuống nhìn thử, chiếc siêu xe bị lật nghiêng trên đất, ghế lái chạm mặt đường, trên đất còn có vết máu nhưng lại không nhìn thấy người. Cô ngừng thở, nhìn lại một lần, vẫn không có...

“Có người ở đó không?” Chu Nặc hô một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng rất nhanh đã biến mất trên cánh đồng bát ngát.

Cô bắt đầu do dự, không biết nên lên xe bỏ của chạy lấy người hay là đi xuống xem xét tình hình. Lý trí nói với cô rằng hẳn là nên xoay người đi lên xe rồi rời đi, miễn cho rước phiền toái vào thân, nhưng trong đáy lòng lại có một thanh âm thúc giục cô đi xem thử, nếu bây giờ rời đi, lương tâm sẽ bất an.

Sau cơn mưa, mặt đất mềm như bông, giẫm chân lên sẽ hãm vào trong bùn đất, trên giày dính đầy bùn, khi nhấc chân lên còn bắn lên bắp đùi. Chu Nặc chậm rãi đi từng bước đến bên cạnh xe, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh, cô theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu bất chất những điều khác, bước qua, xem thử người đã bò ra ngoài xe. Người nọ nằm trên mặt đất, âu phục bị ướt dính chặt trên người, ngón tay ở bên cạnh đang giật giật...

Chu Nặc mơ hồ cảm thấy người này có chút quen mắt, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ. Cô từng gặp người này hai lần, mà hai lần đó, anh luôn cao cao tại thượng hoặc thần sắc lạnh băng, nhưng vào giờ phút này, khuôn mặt anh xanh xao, đôi môi trắng bệch. Cô thử kiểm tra hô hấp, thấy từng giọt mưa rơi xuống, hô hấp mỏng manh của anh chỉ sợ sẽ biến mất ngay lập tức.

Chu Nặc lập tức rút điện thoại ra, may mà vùng ngoại thành hoang vu này còn có tín hiệu, cô gọi cấp cứu, hơn nữa còn nói địa chỉ cụ thể hiện trên bản đồ chỉ dẫn cho người nhận điện thoại nghe.

“Xin chờ một lát, chúng tôi lập tức phái nhân viên y tế đến!”

“Cảm ơn!” Chu Nặc cúp điện thoại, tiếp tục báo cảnh sát, sau đó trở lại chỗ kia, liên tục gọi tên Tần Kiền.

“Tần Kiền! Tần Kiền!”

Tần Kiền đang hôn mê cơ hồ là không có phản ứng gì, quần tây của anh đã thấm máu, Chu Nặc không thể kéo anh ra, càng không dám tự tiện động vào vết thương của anh, đành phải liên tục gọi tên anh.

Tần Kiền chỉ cảm thấy bên tai vang lên một thanh âm đang không ngừng gọi tên mình, quả thực ồn muốn chết, anh nhíu mày mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt của nữ hài tử trước mặt rất nôn nóng, anh nheo mắt, lẩm bẩm một câu gì đó mà chính bản thân anh cũng không nghe rõ.

Chu Nặc lại nghe rất rõ, anh đang nhấn mạnh một câu: “Tôi không phải tên là Tiền Tiền.”

Cô dở khóc dở cười, chỉ đành tiếp tục gọi anh là Tiền Tiền, vô cùng hy vọng anh sẽ không chết dễ như vậy.

“Điện thoại...” Tần Kiền dùng chút thần trí cuối cùng để nhắc nhở cô.

Chu Nặc xem xét trên người anh nửa ngày cũng không thấy cái điện thoại nào, lại nhìn qua cửa sổ ghế phụ, thực sự có một cái điện thoại nằm trên kính cửa, cũng may điện thoại không bị ướt nên còn có thể sử dụng bình thường, hơn nữa còn không có mật mã, nhưng người có thông tin liên hệ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm ông ngoại cùng trợ lý.

Không chờ cô do dự xem phải gọi cho ai, người được ghi chú là trợ lý kia đã gọi tới, Chu Nặc nghe mấy, đối phương dường như đã chịu kinh hách.

“Tần tiên sinh gặp tai nạn xe cộ, phiền mọi người tới chăm sóc anh ấy đi.” Chu Nặc lặp lại địa chỉ thêm một lần, hơn nữa cô đã nghe được thanh âm của xe cứu thương rồi.

Trợ lý Đường Tư nói sẽ lập tức chạy tới, Chu Nặc ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tần Kiền, anh lại lâm vào hôn mê rồi, thân nhiệt còn rất cao, hẳn là đang bị sốt.

Hai phút sau, xe cứu thương tới, Chu Nặc giúp đỡ nhân viên y tế nâng Tần Kiền lên cáng, rồi nâng lên xe cứu thương.

Nhân viên y tế yêu cầu Chu Nặc cùng đi tới bệnh viện, chuyện này hợp tình hợp lý nên cô đồng ý, lái xe đi theo sau xe cứu thương quay lại nội thành. Trong lúc đó, chuông điện thoại của Tần Kiên lại vang lên, trợ lý đã tới bệnh viện rồi, còn phái người tới hiện trường giúp cảnh sát điều tra.

Tần Kiền trực tiếp được đẩy vào phòng phẫu thuật, hai chân anh bị gãy xương lại còn chịu áp lực lớn, cần phải tiếp nhận trị liệu kịp thời. Chu Nặc đi đôi giày dính đầy bùn đất chờ ở ngoài phòng giải phẫu, khi Đường Tư tới, hai người trao đổi về tình huống.

Đường Tư không ngừng nói cảm ơn, sau đó thì nhận một cuộc điện thoại.

Chờ anh cúp điện thoại, Chu Nặc lịch sự dò hỏi: “Nếu không còn chuyện gì, tôi có thể đi trước không?”

Hiện tại cô còn phải về Đỗ gia, nếu về muốn còn phải hư dữ ủy xà với Tưởng Yên Nhiên một phen, tiếp nhận sự quan tâm làm người khác nổi da gà của bà ta.

(Hư dữ ủy xà: giả vờ ân cần, xã giao có lệ)

Đường Tư ngượng ngùng cười cười: “Chu tiểu thư, lão tiên sinh của chúng tôi sắp tới rồi, ông ấy mong cô ở chỗ này chờ thêm một lát, ông ấy muốn gặp mặt cô nói cảm ơn.”

Chu Nặc nghĩ một lát rồi đồng ý, gọi điện về cho Đỗ gia, nói với dì Lâm rằng buổi tối muốn ăn cơm với bạn học, sẽ trở về muộn một chút.

Đường Tư vô tình nghe cô nói chuyện, lại nhìn đôi giày bẩn trên chân cô, gọi điện thoại phân phó một chuyện.

Bệnh viện còn đang tiến hành giải phẫu, hiện trường tai nạn ở vùng ngoại ô đã có cảnh sát xử lý, xe tải cũng rất nhanh sẽ tới để chuyển cái siêu xe này về nội thành, lại kiểm tra xem bên trong xe có phải có vấn đề gì hay không, cũng xem xét xung quanh xe xem có bỏ qua chứng cứ quan trọng nào không, bận rộn đi tới đi lui.

Lương Gia Ý do dự thật lâu mới lái xe đi qua gần đó, từ xa đã nhìn thấy cảnh sát đang xử lý hiện trường, khi đi ngang qua, hít một hơi thật sâu mới nhìn về chỗ đó.

Siêu xe nằm ngửa trên đất, nhưng dường như không có người nào, tốc độ lái xe của cô cũng không chậm, không dám lộ ra sự dị thường nào khiến cho cảnh sát chú ý đến, sau khi xác nhận Tần Kiền đã được người khác cứu thì mới chạy về phía xa, vòng một vòng thật lớn mới trở về nội thành.

Ảnh chụp siêu xe gặp tai nạn ở vùng ngoại ô được lan truyền trên mạng, có người nói rằng chiếc siêu xe này không bình thường, người nói lời này là một phú nhị đại, gia thế không tầm thường, anh ta vừa mở miệng nói lời này, mấy quần chúng bát quái bắt đầu đi điều tra lai lịch của siêu xe, nhưng không ai tra ra cái gì.

Lúc Lương Gia Ý cùng Đỗ Hạo Vũ ăn cơm chiều thì nghe thấy tin tức, Đỗ Hạo Vũ căn bản không biết xe này là của ai, Lương Gia Ý lại ghi tạc trong lòng. Một đời này, Tần Kiền vẫn vì vụ tai nạn này mà tàn tật sao? Kiếp trước, Tần Kiền luôn nhằm vào cô và mẹ, kiếp này cho dù cô không đi cứu thì cũng không sai, huống chi trước khi cô đi thì cảnh sát đã ở đó rồi. Nếu có thể tới sớm một chút, còn có thể kết thiện duyên, có phải ngày sau có thể hòa thuận ở chung không?

“Nhất Nhất, em đang nghĩ cái gì thế? Anh cảm thấy hôm nay em có tâm sự nặng nề lắm đấy?” Tính cách của Đỗ Hạo Vũ bá đạo, từ nhỏ đã có đãi ngộ tốt, tuy rằng không duy ngã độc tôn, nhưng vẫn thích bạn gái lúc nào cũng chú ý tới mình.

(Duy ngã độc tôn: tự đề cao mình, cho rằng mình đáng tôn quý)

Lương Gia Ý nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Hạo Vũ, nếu anh biết một chuyện sắp phát sinh, anh có đi ngăn cản nó không?”

“Vì sao lại hỏi như vậy? Nếu ngăn cản, sau đó dẫn đến một hậu quả xấu xảy ra thì sao?”

“Dẫn đến hậu quả xấu?”

Đỗ Hạo Vũ gật đầu, thuận miệng nói: “Hiệu ứng cánh bướm, nếu có năng lực tiên tri, đi ngăn cản một sự kiện phát sinh, vậy những chuyện tiếp theo vẫn là bộ dáng mà em nhìn thấy trước đó hay sao?”

Lương Gia Ý nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước Đỗ Hạo Vũ suy sụp tinh thần, lại hiểu lầm cô nhiều năm là bởi vì ba mẹ anh ấy gặp tai nạn giao thông mà qua đời, chuyện này có nên nhắc nhở anh không? Nhưng giống như anh nói, nếu một việc thay đổi, những sự tình khác trong đầu cô sẽ còn phát sinh như cô nhớ sao?

Ví dụ như Tần Kiền vẫn gặp tai nạn, hai chân anh ta sẽ tàn tật, anh ta không hề cao cao tại thượng được nữa.