Chương 1

Giữa tháng Chín, không khí mùa thu trong lành, mát mẻ, là thời điểm thích hợp để đám con dòng cháu giống tìm chút việc vui, hoạt động gân cốt.

Kinh thành, có một trường mã cầu* nằm ở phía Tây.

(*Một trò chơi phổ biến ở cổ đại, người chơi cưỡi ngựa và dùng gậy chuyền bóng vào khung thành.)

Trường mã cầu này trước kia do một vị tướng quân của Đại Hạ vì si mê mã cầu nên xây dựng nên, là sản nghiệp tư nhân; sau vị tướng quân kia phạm sai bị tịch thu nhà nên nó đã trở thành tài sản của vua. Các hoàng đế không tiện quản lý trường mã cầu nên lệnh cho các hoạn quan đến kinh doanh, bất kể là con cháu huân quý hay bình dân bá tánh trong kinh thành, chỉ cần trả một số bạc nhất định, đều có thể vào đua ngựa và chơi bóng.

Có điều, đánh mã cầu là một sở thích tốn bạc, đại đa số bá tánh đều không có đủ tài lực để chống đỡ, dần dần sân bóng này trở thành nơi để đám con cháu huân quý vui chơi.

Có người chơi bóng, tự nhiên cũng có người ngồi uống trà xem bóng.

Trường mã cầu ba mặt là tường, được trang trí bằng gấm vóc, chỉ có ở mặt Bắc được xây một loạt đình đài lầu các, trung tâm là lầu Quan Tinh được xây khí thế nhất chuyên môn giữ lại cho các quý nhân trong hoàng tộc dùng, bên trái là vài tòa nhà dùng cho nam khách, bên phải để lại cho nữ khách.

Mặt trời lên cao, bên trong một toà nhà tên đình Lạc Hà, ngồi vài vị quan gia khuê tú váy áo thướt tha.

"Sắp bắt đầu rồi đúng không ạ?"

"Ừ, em nhìn mấy tiểu thái giám kia kìa, chờ bọn họ kiểm tra sân bóng xong, xác định đều an toàn, hai đội bóng sẽ tiến vào sân."

"Nghe nói tiểu quốc cữu hôm nay cũng tới?"

"Đương nhiên rồi, trong nhóm khuê tú tới xem mã cầu hôm nay có hơn một nửa tới là vì hắn."

Tiểu quốc cữu Tào Thiệu, là em ruột cùng một mẹ với đương kim hoàng hậu, năm nay 20 tuổi, tuấn mỹ như ngọc văn võ song toàn, là công tử trẻ tuổi tài cao được vô số khuê tú khắp kinh thành ái mộ.

Thiếu nữ áo đỏ vừa mới trả lời thấy vẻ mặt của cô em họ mới dời đến kinh thành của mình lộ ra biểu cảm hứng thú, bèn cười một tiếng rồi thấp giọng bổ sung: “Tiểu quốc cữu tuy rất tốt nhưng hắn đã sớm có người trong lòng rồi, chính là Lý Vân Châu của phủ Ninh Quốc công đó. Vị kia muốn sắc có sắc, gia thế lại vô cùng môn đăng hộ đối với tiểu quốc cữu, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã. Nếu không phải ông nội của Lý Vân Châu là lão Quốc công qua đời, Lý gia phải để tang hai năm thì tiểu quốc cữu đã sớm rước mỹ nhân về dinh rồi.”

Thiếu nữ áo đỏ vừa nói vừa quan sát xung quanh, bỗng nhiên tầm mắt cô ta dừng lại, nhắc nhở cô em họ bên cạnh: “Em nhìn bên kia kìa, cô gái váy xanh đang đi tới là Lý Vân Châu đó.”

Cô em họ xem như cũng lanh lợi, thông minh mà dùng quạt tròn che lại nửa khuôn mặt, sau đó giả vờ duỗi tay để lên bàn trà, hơi nghiêng nghiêng đầu, làm như vô tình nhìn về hướng Đông.

Sườn Tây của lầu Quan Tinh, tổng cộng có bốn tòa đình, mỗi gian đình có thể ngồi hơn mười người, giữa các đình là một hành lang dài thiết kế có tay vịn. Hôm nào có nhiều khách đến quá thì sẽ để đình này lại cho nhóm khách quý dùng, những phụ nhân và nhóm khuê tú có gia thế thấp tự động dời bước đến hành lang.

Cũng may hôm nay người cũng không nhiều lắm, giống như cô gái váy đỏ kia vậy, cha cô ta chỉ là một võ quan ngũ phẩm nhưng lúc này vẫn có thể chiếm được một chỗ ngồi ở ở đình Lạc Hà.

Danh môn khuê tú nhà huân quý, cơ bản đều ngồi ở các đình gần lầu Quan Tinh như đình Thanh Phong hay đình Quy Hạc.

Thời điểm cô em họ kia đυ.ng tới bàn trà, thì cũng nhìn về phía đình Thanh Phong.

Theo lý thuyết, cái liếc mắt này hẳn là trước nhất nên nhìn thấy những người trong đình hoặc nhóm khuê tú, nhưng cố tình cô nàng lại nhìn thấy Lý Vân Châu trước tiên, người vừa được nhắc đến trong miệng chị họ.

Có lẽ bởi vì phủ Ninh Quốc công mới vừa xả tang không lâu nên Lý Vân Châu trang điểm rất mộc mạc, nàng mặc một cái áo ngắn màu tím nhạt, phối với một chiếc váy màu xanh lơ ở viền váy có thêu họa tiết hoa sen, trên mái tóc đen nhánh cũng chỉ cài hai đóa hoa lụa tuyết trắng tinh xảo.

Nhưng nàng trời sinh xinh đẹp đến cực điểm.

Làn da trắng mướt rạng rỡ dường có thể bừng sáng, mày liễu môi mọng, mí mắt nhướng lên tự nhiên toát ra khí chất cao quý của một bề trên nhìn người bằng nửa con mắt.