Chương 22

Cũng như những phu nhân đã sinh con đẻ cái, hồi trẻ ai mà chẳng mơ ước được gả cho Lý Ung, sau khi thành thân chẳng phải vẫn phải sống như thường sao.

Phan thị thực sự không lo lắng chút nào.

Lại qua một canh giờ, người hầu đến báo: "Thái phu nhân, Nhị gia sai người chuẩn bị ngựa, hình như là muốn đến phủ Ninh Quốc công".

Phan thị: “Kệ hắn đi.”

Đi đến đó có thể làm được gì chứ, ngay cả khi con trai muốn chạy trốn với Lý Vân Châu, thì Lý Ung và Mạnh thị có đồng ý không?

Phủ Ninh Quốc công.

Vân Châu cùng gia đình đều tập trung ở thư phòng đường Chính Hòa của Lý Ung.

Trên bàn bày đầy giấy đỏ dùng để viết câu đối, Lý Diệu phụ trách cắt giấy, Lý Hiển phụ trách mài mực, Vân Châu thoải mái ngồi đối diện, thưởng thức phong thái nho nhã của người cha đẹp trai khi cầm bút viết chữ.

Lý Ung, ngoài việc mang binh đánh trận không được thì có vẻ như không có khuyết điểm gì, về mặt văn chương thậm chí có thể tranh luận với các học sĩ của viện Hàn Lâm.

Lý Diệu không thích những chuyện tao nhã này, để hắn cầm dao cắt giấy cũng khó chịu hệt như cầm kim thêu vậy.

"Năm nào cũng phải tự viết, ra ngoài mua vài bức luôn được không? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền mà."

Lý Ung: "Đây gọi là không khí năm mới, mà không khí năm mới thì không mua được."

Lý Diệu: "Con chả thèm đâu, cha tự làm đi, kêu người khác cũng được, tóm lại đừng sai bảo con."

Lý Ung: "Không muốn cắt giấy thì đi luyện chữ đi, viết một nghìn chữ Phúc."

Lý Diệu: "..."

Vân Châu cười nhạo y: "Anh trai cái gì cũng giỏi, chỉ có điều thiếu kiên nhẫn, anh nên học hỏi cha nhiều hơn, võ tướng nho nhã dễ được nhóm khuê tú yêu thích hơn là võ tướng chỉ biết đánh nhau đó.”

Lý Diệu: "Anh không cần họ thích."

Lý Hiển chỉ chuyên tâm mài mực, không tham gia thảo luận.

"Quốc công gia, phòng quản sự bên kia truyền tin, nói là tiểu quốc cữu cầu kiến."

Đầu bút của Lý Ung khựng lại.

Lý Diệu đột nhiên đập mạnh con dao cắt giấy: "Được, coi như hắn có gan, ta còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tự mình đưa đến tận cửa!"

Vân Châu vội vàng kéo người anh trai có thể đánh Tào Thiệu một trận tơi bời lại: "Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, không được ra tay đánh người."

Lý Diệu khó tin nhìn em gái: "Rõ ràng là họ muốn hủy hôn, sao em còn bênh vực hắn?"

Vân Châu bình thản: "Hắn cũng không muốn, sao phải làm khó hắn."

Lý Hiển: "Hôn ước chỉ là ngầm hiểu với nhau, thậm chí không có thỏa thuận bằng miệng, coi như không tồn tại là được, làm lớn chuyện sẽ chỉ hạ thấp mình."

Trước khi ông nội qua đời, chị gái vừa mới đến tuổi cập kê, nhà họ không vội gả đi, Tào gia cũng không vội cầu hôn.

Như vậy cũng tốt, nếu có văn thư đính hôn thật, thì Tào gia vì sĩ diện sẽ không công khai hủy hôn, chị gái chủ động hủy hôn thì mất uy tín. Mà nếu gả đi, thì Phan thị lại là một tiểu nhân chê người yếu bám kẻ mạnh, trước khi kết hôn có thể bà ta che giấu, nhưng sau khi kết hôn chắc chắn sẽ ngược đãi chị gái.

Lý Ung đồng ý với con trai thứ ba, nhắc nhở con trai cả: "Đánh Tào Thiệu sẽ khiến hắn trở thành một cục xương thơm, người ta sẽ cho rằng bởi vì chúng ta không thể kết thân nên tức giận đến mức xấu hổ."

Lý Diệu ngoảnh đầu khạc một tiếng: "Xương thơm cái nỗi gì, hắn chính là một cái gối thêu hoa*!"

(Gối thêu hoa: Những người chỉ có ngoại hình nhưng không có học thức tài năng)

Lý Ung: "Các con cứ tiếp tục đi, cha và mẹ các con ra ngoài gặp hắn."

Nói xong thì hai người đi ra ngoài.

Vân Châu thấy anh trai từ bỏ ý định đánh Tào Thiệu, thì nàng ngồi xuống chiếc ghế có đệm lụa, lật xem câu đối mà cha đã viết trước đó.

Lý Hiển nhìn một lúc, cúi đầu mài mực.

Lý Diệu không nhịn được nói, quan tâm hỏi: "Em thật sự không tức giận sao?"

Vân Châu nhếch khóe miệng: "Đã hết tức giận rồi."

Bởi vì nàng và mẹ đều sớm đoán được ngày hôm nay dựa vào sự lạnh nhạt của Phan thị rồi. Lúc khó chịu nhất, Vân Châu đã đập vỡ, cắt nát, đâm thủng tất cả những món quà nhỏ mà Tào Thiệu từng tặng nàng, khiến cho các đám nha hoàn bên cạnh phải tìm mọi cách khuyên nàng bớt giận.

Lý Diệu: "Không cho anh đánh người, chẳng lẽ cứ tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy sao, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng à?"