Chương 1: Đại hôn

Ánh nắng chan hòa, một ngày trong tiết xuân thật tuyệt đẹp.

Trong một đạo quan trên đỉnh núi xanh, có một tiểu đạo sĩ đang vẩy nước quét nhà. Tiểu đạo sĩ nhìn về phía những tầng mây đang quay cuồng biến hóa nơi chân trời, ngạc nhiên mở to hai mắt. Tiểu đạo sĩ nhảy nhót đi vào bên cạnh lão đạo trưởng, hỏi:

“Sư phụ, hôm nay đám mây phía chân trời kia thật xinh đẹp. Như vậy có nghĩa là có chuyện gì xảy ra sao?”

Lão đạo trưởng nghe thấy thì liền ngẩng đầu nhìn lên phía đông, nhìn một hồi lâu, nghĩ nghĩ nói:

“Mây tía mọc lên ở phương đông, hiện tượng thiên văn đẹp lạ thường. Tiên tử đại hỉ. Đi, kêu các sư huynh đệ của ngươi chọn trái cây tốt hơn dâng lên.”

Tiểu đạo sĩ không hiểu lời của sư phụ cho lắm, nhưng vẫn là thành thành thật thật nghe sư phụ nói, theo lời đi đến vườn.

Trên Cửu Trùng Thiên, một hôn sự long trọng đang được tiến hành ở đó. Tân nương tử ngồi trên một xe mây, theo cùng đoàn xe còn có rất nhiều những cánh hoa. Xe mây bay nhanh từ phương đông, bao cánh hoa rực rỡ ở trên xe trút xuống, chúng rơi theo gió tạo thành một dải hoa dài vô tận, hoa ở xe trước rơi vào xe sau, vô cùng mỹ lệ.

Tiên tử ngồi ngay ngắn trong xe, tóc dài chưa buộc theo gió dựng lên, mặt mày đoan trang, da thịt như ngọc, biểu cảm điềm đạm và lại mang một dáng vẻ như không màng thế sự. Nàng hơi mấp máy môi dưới, cánh môi đỏ hồng dường như càng đỏ thêm, làm người ta ban đầu nhìn vào không khỏi muốn được nhẹ nhàng đυ.ng vào một chút, rồi lại cảm thấy không dám dễ dàng khinh nhờn.

Nàng là con gái út của Thiên Đế, sắc hào là Phương Quân, tên gọi là Thường Phỉ. Vị hôn phu của nàng là Lăng Hân thần quân, hắn là trưởng tử của Thanh Đế. Nhưng mối hôn sự này thế mà không được mọi người xem trọng.

Thường Phỉ, tiểu công chúa của Thiên Đế gia, thân phận tôn quý, người gặp người thích. Còn Lăng Hân thần quân kia, ai nhắc tới đều phải bĩu môi, chỉ vì hắn thật sự nổi danh khắp trên trời dưới đất là tên chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, không học hành, không công việc, ăn chơi trác táng. Thân là thần quân nhưng cho đến nay cũng không biết pháp thuật, chỉ có thể dùng pháp khí, chuyện này nói ra lại chả làm người ta cười đến rụng răng à?

Nghe nói rằng, vào ba năm trước tại tiệc mừng thọ của Tây Vương Mẫu nương nương, Lăng Hân chỉ vừa gặp đã nhất kiến chung tình với tiểu công chúa xinh đẹp, sau khi trở về gióng trống khua chiêng, vội vàng tới cửa cầu hôn. Chúng tiên Thiên giới nghe nói chuyện này đều sôi nổi khịt mũi coi thường, nhưng hóa ra bọn họ đều là ếch ngồi đáy giếng. Không ai ngờ tới chính là Thiên Đế gia thế nhưng thật sự đồng ý chuyện hôn sự này. Rất nhiều đại tiên gia được mở mang tầm mắt, sau cùng vớt vát mặt mũi cho rằng, cùng lắm đây cũng chỉ là liên hôn gia tộc để củng cố địa vị, quyền lực.

Lúc này, Thường Phỉ ở trên xe mây ngắm phong cảnh, người đánh xe chính là nhị huynh trưởng của nàng, Thường Âm. Sắc mặt Thường Âm xem qua không được tốt cho lắm. Thường Phỉ chú ý tới điểm này, không khỏi cười cười bất đắc dĩ. Nàng biết huynh trưởng khó chịu như thế là vì cái gì.

Quả thật nếu không phải chính nàng nguyện ý, thì cho dù ra sao người nhà cũng sẽ không đồng ý để nàng thành hôn sớm như vậy, đối tượng thành thân lại còn là Lăng Hân nổi tiếng phế vật. Nhớ ngày trước, khi Lăng Hân tới cửa cầu thân, hai huynh trưởng của nàng suýt nữa đánh đuổi hắn ra khỏi cửa phủ.

Thường Phỉ lại nghĩ đến ngày hôm nay trước khi rời nhà, mẫu thân trước sau lôi kéo tay nàng, nước mắt lưng tròng, rõ ràng là bản thân luyến tiếc nữ nhi, còn khuyên giải an ủi Thường Phỉ đừng sợ. Thanh Đế chủ quản vùng trời phía Đông, lần này gả nàng đi cũng có thể nói là "gả xa"". Nghĩ đến mẫu thân, Thường Phỉ không kìm được nổi lên cảm giác chua xót trong lòng, hốc mắt cũng hơi nóng lên.

“Phỉ Phỉ.” Đúng lúc này huynh trưởng Thường Âm ở đằng trước mở miệng.

Thường Phỉ vừa nghe giọng điệu của hắn, biết huynh trưởng hay nói này lại muốn bắt đầu rồi.

“Muội chưa từng thành hôn nên không biết. Chuyện này không như muội vẫn tưởng. Thiên giới chúng ta và thế gian không giống nhau, coi trọng nhất là ngươi tình ta nguyện, tùy tâm sở dục, thích thì ở bên nhau, không vui thì tách ra. Nếu muội có ý định rời đi, cái tên Lăng Hân kia không tốt với muội thì cứ về nhà, ta sẽ đến đón muội...”

“Ta biết rồi.”

Thường Phỉ ngoan ngoãn trả lời. Trong lòng thầm cảm khái nhị huynh trưởng của nàng nói được mấy lời tiêu sai như thế, vì sao mấy ngàn năm nay đều như một, ngày ngày cúi đầu khom lưng trước mặt nhị tẩu?... Chứng kiến hắn trải qua những chuyện như vậy, vừa rồi nàng cũng thấy hơi thương cảm, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.

“Cũng không biết muội coi trọng kia tiểu tử ở điểm nào...” Thường Âm còn ở lải nhải mà nói.

Coi trọng hắn ở điểm nào? Trong đầu nàng bỗng hiện lên một đoạn ký ức, khuôn mặt vốn vẫn mang theo vẻ bất cần đời nay lại xuất hiện thêm ý cười. Thường Phỉ hơi hơi cúi đầu, trong lòng bàn tay mềm mại chợt lóe lên ánh sáng sau đó xuất hiện một viên ngưng chi hạt châu màu trắng tinh. Thường Phỉ nhìn hạt châu, có chút thất thần.

Đại khái là ta mắt mù... Nàng tựa lưng về sau hồi tưởng.