Chương 25: Bạn đời cứu nguy

Kha Liễm lúc này ngay cả sức để cử động ngón tay cũng không còn, chỉ có thể miễn cưỡng đảo mắt nhìn xuống.

Một bóng dáng mảnh dài mờ ảo, bỗng ngóc phần đầu lên, vô số chân mở ra rung rinh, Kha Liễm nhìn thấy rõ ràng! Đó là một con rết nhỏ mọc trên cánh tay!!

Đồng tử Kha Liễm co lại, ngay sau đó, lấy cậu làm tâm điểm, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng "sột soạt" rợn người.

Cậu gắng gượng quay mặt nhìn, vô số con rết khổng lồ giống như con trước đó, đang nhe nanh múa vuốt bò về phía này!!

Đây hóa ra là một ổ rết!!

Xem ra, hôm nay cậu thật sự sắp chết ở đây rồi. Kha Liễm không thể cử động, nhắm mắt lại, chỉ mong đừng đau đớn như kiếp trước! Tuy vậy, thân hình căng cứng vẫn tiết lộ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng cậu.

Những con rết ngóc đầu lên, lao thẳng về phía Kha Liễm. Trong tích tắc! Chỉ nghe một tiếng gầm thú vang trời dậy đất! Cơn đau xé toạc cơ thể trong tưởng tượng không đến đúng hẹn, Kha Liễm đột ngột mở mắt, đối diện với một đôi mắt một xanh một lục.

Đôi mắt ấy đang lo lắng nhìn chằm chằm vào cậu, thấy cậu mở mắt, mới như thở phào nhẹ nhõm quay lại chiến đấu với những con rết khổng lồ kia.

Dưới bàn chân thú đầy lông trắng xù là những móng vuốt sắc bén lấp lánh.

Con báo trắng chiến đấu xuất sắc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gần như chỉ một vồ là có thể đập nát một con rết.

Nhưng tiếc thay địch đông ta ít, rất nhanh trên bộ lông trắng đã dính đầy vết máu loang lổ.

Sau khi đẩy lùi đàn rết lần nữa, Báo trắng không ham chiến liền xoay người ngậm lấy Kha Liễm đang nằm trên mặt đất rồi vung mình chạy đi.

Kha Liễm chỉ cảm thấy được bao bọc bởi một khối lông xù ấm áp, theo đó Báo trắng nhảy về phía trước, một chưởng vỗ bay một con rết đang lao tới từ khe hở, rồi chở Kha Liễm biến mất vào rừng sâu mênh mông!

Gió thổi qua mặt, được bao bọc bởi bộ lông ấm áp dễ chịu, Kha Liễm mệt mỏi rã rời cuối cùng cũng thả lỏng.

Cậu không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, chỉ là trong giấc ngủ, giống cái này dường như vẫn bất an, ngón tay cậu vô thức siết chặt, nắm gọn những sợi lông trắng dưới tay.

Dường như cảm nhận được sự bất an của cậu, Báo trắng đang chạy quay đầu lại, bàn tay thú đầy lông xù nhẹ nhàng cọ cọ mặt Kha Liễm, như thể đang an ủi.

Không biết ngủ bao lâu, Kha Liễm tỉnh dậy trong cảm giác ngứa ngáy.

Có thứ gì đó ấm áp ướt mềm đang rửa vết thương trên chân cậu, cảm giác tê dại truyền từ miệng vết thương hở ra thịt đỏ đến tận xương sống, ngứa nhè nhẹ khiến Kha Liễm cuối cùng không thể ngủ tiếp.