Chương 11

Thời Âm cũng không biết kỳ kinh nguyệt của nguyên chủ là vào ngày 20 hàng tháng , bởi vì kỳ kinh nguyệt của cô vào cuối tháng mới đến .

Cho nên vừa rồi Thời Âm mới không nhận ra mình bị đau bụng là do đến tháng , cho đến khi trong thân thể của cô có một luồng nhiệt nóng trào ra , mà vừa khéo lúc đó Chu Thừa Uyên lại muốn chạm tay vào...

Thời Âm ngồi trên bồn cầu, nhìn trần nhà thở dài.

Cô vừa nhớ lại cảnh tượng trên giường lúc nãy , thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng cả lên .

Thời Âm mày làm sao vậy a? Một chút tự chủ cũng không có ?

Tại sao lại dễ dàng bị hắn câu dẫn như vậy chứ ? Cũng thật là quá xấu hổ đi ...

Cô che mặt, vừa xấu hổ vừa phiền muộn thấp giọng ai oán , ở trong lòng thầm mắng vì thân thể chết tiệt này lại có phản ứng.

Sau khi mắng xong mới ý thức được, dưới cái loại tình huống kia , nếu không có chút phản ứng gì thì mới là có vấn đề.

Bất quá mấu chốt nhất chính là, sau khi có phản ứng mới phát hiện bản thân không thể làm gì khác , chuyện này cũng thật là thảm hại .

Ặc.

Thời Âm đang rửa tay ở trước bồn rửa tay bỗng nhiên nhớ tới bản thân cùng hắn là đã là vợ chồng hợp pháp , ngủ với nhau một đêm hình như cũng không có gì không đúng .

Cứ như vậy, cẩu độc thân như cô đời này cũng đã có thể nếm trải qua một chút tư vị của tình yêu , cuối cùng lại còn có thể khôi phục lại trạng thái độc thân như cô mong đợi .

Hoàn toàn không có gì hối tiếc.

Chính là... Hình như có chút cặn bã?

Thời Âm tự nhận bản thân mình là cặn bã từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, trong lòng có chút áy náy chậm rãi trèo lên giường, vén chăn lên tiến vào trong, nằm nghiêng đưa lưng về phía Chu Thừa Uyên , gắt gao nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.

Chu Thừa Uyên nhìn thấy cô như vậy, chủ động lại gần, từ phía sau ôm lấy cô , thấp giọng ôn nhu hỏi: "Âm Âm khó chịu ?"

Lông mi Thời Âm run lên , nhắm mắt lại "Ừm" một tiếng .

Chỉ nghe tiếng Chu Thừa Uyên cười khẽ bên tai cô , hắn duỗi tay đặt dưới đến đầu cô, để cho cô gối lên. L*иg ngực trần trụi cách lớp áo ngủ mỏng manh mà dán vào lưng cô , tay còn lại thì đặt trên bụng cô nhẹ nhàng xoa .

Trong tiếng nói của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt , nói nhỏ với Thời Âm : "Ngoan, nhịn vài ngày nữa, chờ kỳ kinh nguyệt của em qua đi , anh sẽ cho em ."

Mi tâm Thời Âm nhíu lại , sửng một lát rồi mới hiểu được hắn đang muốn nói đến cái gì.

Vị đại ca này anh có phải đã hiểu sai rồi không ?

Tôi nói là đến ngày kinh nguyệt rất khó chịu chứ không phải là bởi vì không làm chuyện kia mà khó chịu!

Dù vậy ... Không làm chuyện kia đến cùng quả thực cũng không dễ chịu lắm, nhưng tôi thật sự đã nghĩ là anh muốn hỏi tôi đến kỳ kinh nguyệt có phải không thoải mái hay không ! ! !

Bị Chu Thừa Uyên trêu chọc , Thời Âm xấu hổ kéo kéo chăn bông lên , che khuất nửa khuôn mặt của bản thân, sau đó quay đầu , đem mặt vùi vào trong gối .

Đôi tai không được che kín hoàn toàn lộ ra một phần , đỏ hồng một mảng.

Chu Thừa Uyên nhếch khóe miệng, cúi người xuống dùng miệng ngậm lấy môi nhỏ của cô , thân thể Thời Âm thật mẫn cảm run run một chút.

Cô ngượng ngùng làm ra vẻ tức giận đá đá chân, bất mãn phát ra một tiếng hừ nhẹ, kết quả...

Thời Âm không dám nữa động .

Mẹ nó cái gì kia của người đàn ông này đang chỉa vào người cô .

Con mẹ nó !

Thời Âm cứng ngắc giữ yên một tư thế, mệt muốn chết cũng không dám lộn xộn chút nào .

Ô ô ô ô ô thật đáng sợ, Chu Thừa Uyên anh có thể ngăn cản tiểu đệ đệ đừng ngẩng đầu nhìn trăng sáng nữa có được không , đã trễ thế này rồi để nó cúi đầu đi ngủ không phải tốt hơn sao ?

Sau đó , rất nhiều ngày đêm về sau , mỗi khi Thời Âm làm cho tiểu đệ đệ Chu Thừa Uyên cúi đầu đi ngủ , Chu Thừa Uyên đều sẽ lôi kéo tay cô , dụ dỗ : "Em dỗ nó ngủ."

Dỗ bà cố nội nhà anh !

Sau đó vị bà cụ non cáu kỉnh Thời Âm, sẽ bị Chu Thừa Uyên mặt người dạ thú giày vò đến mức phát khóc.

Qua hồi lâu, Thời Âm cuối cùng cũng đã mơ mơ màng màng ngủ .

Sau khi ngủ cô vô thức trở mình , tay rất tùy ý mà đặt tay lên eo Chu Thừa Uyên lưng.

Người đàn ông nằm bên cạnh cô , tay kéo kéo ngón tay cô , thấp giọng nỉ non: "Âm Âm quá đáng quá rồi."

Cho nên qua mấy ngày nữa , tiểu thúc thúc sẽ đòi Âm Âm cả vốn lẫn lời .

Thời Âm đã ngủ say cũng không biết trong lòng Chu Thừa Uyên đang suy tính chuyện gì, cô ngủ rất say sưa , thỉnh thoảng chẹp chẹp miệng, ở trong lòng hắn cọ cọ.

Chu Thừa Uyên thật sự rất khó chịu, cảm giác dưới thân trướng to như thể sắp bùng nổ , bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời tự mình giải quyết.

Tiểu trứng thối, lúc ngủ rồi cũng không chịu để người khác yên .

Lúc đầu hai nhà đã thống nhất không công khai mối quan hệ Thời Âm và Chu Thừa Uyên ra bên ngoài , cho nên sáng sớm ngày hôm sau Thời Âm nhờ Trần Mạnh đưa đến công ty.

Về phần Chu Thừa Uyên, Thời Âm đã nhắc đi nhắc lại với hắn nhiều lần , qua vài ngày nữa hắn mới được đến Thanh Dương.

Tuy rằng bụng luôn từng đợt quặn đau, nhưng cũng may không phải là quá kịch liệt, Thời Âm vẫn có thể chịu được.

Sau khi xuống xe ở trước cửa công ty Thời Âm nhận lấy vali Trần Mạnh đưa đến , sau đó lại được hai người Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng đưa vào một chiếc xe khác .

Khi xe trên đường đến sân bay , Thời Âm suy tư một lát , cảm thấy dù sớm dù trễ nói cũng đều phải nói chuyện này với người đại diện và trợ lý riêng của cô , vậy thì chết sớm sớm siêu sinh đi.

Vì thế, Thời Âm thanh thanh cổ họng.

Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng đồng thời nhìn qua.

Thời Âm nở nụ cười , nói với các cô : "Chị có chuyện muốn nói với hai em ."

Hai người mặt không biểu cảm nhìn Thời Âm.

Thời Âm chớp chớp ánh mắt, có chút kỳ quái: "Hai em chẳng lẽ không tò mò sao?"

Biểu cảm của Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng rất thờ ơ , vô cùng có lệ nói: "Tò mò."

Thời Âm nhíu mày, có chút không hiểu hỏi : "Sao chị lại có cảm giác hai em hôm nay cứ là lạ ?"

"Có sao?" Hai người trăm miệng một lời: "Chị cảm giác sai rồi."

Thời Âm: "..."

"Chuyện kia ..." Cô ngồi sát lại gần bọn họ , nhỏ giọng nói: "Thực ra chị đã kết hôn rồi , vào mấy ngày hôm trước."

"Ồ." Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng vô cùng bình tĩnh đáp lại , sau đó bắt đầu vỗ tay bốp bốp bốp bốp : "Chúc chị tân hôn vui vẻ."

Thời Âm vô cùng kinh ngạc: "Hai em bị làm sao vậy ? Không ngạc nhiên sao?"

"Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, có gì phải ngạc nhiên ." Mạnh Nhiên hờ hững xua tay .

"Đúng vậy đúng vậy , " Hiểu Mộng cũng phụ họa: "Kết hôn là chuyện bình thường mà , có gì phải ngạc nhiên !"

Một giây sau, hai người một một trái một phải kẹp chặt cánh tay của Thời Âm, Mạnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tại sao kết hôn mà không nói sớm cho em biết ?"

"Vì sao không mời em uống rượu mừng , ăn kẹo mừng?" Hiểu Mộng cũng không vui nói: "Có phải bọn em chưa phải là bạn bè tốt , cộng sự tốt của chị nên chị không nói cho bọn em biết đúng không !"

Thời Âm bối rối, cho nên hai vị đây là đang trách tôi hay sao ? Phản ứng này cũng thật không thích hợp a!

Hoá ra là , tối hôm qua Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng đã nhận được cuộc gọi của Chu Thừa Uyên , hắn đã nói cho các cô biết là hắn và Thời Âm đã kết hôn , hơn nữa nhắc nhở các cô phải giữ bí mật , và chăm sóc tốt cho Thời Âm.

Sau khi cúp điện thoại Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng đang ăn cơm hai mặt nhìn nhau, hai người còn chưa chưa phục hồi lại tinh thần sau khi nghe tin tức kinh thiên động địa này , lại có một tin nhắn gửi vào di động của Mạnh Nhiên .

Là một tấm hình.

Ảnh chụp ... Đó là giấy đăng ký kết hôn của Thời Âm và Chu Thừa Uyên .

Mạnh Nhiên lúc đó chửi thề một câu , Thời Âm đang muốn làm gì vậy ? Không phải vẫn luôn nói thích đại thiếu gia Chu Tư Dương kia sao? Sao đảo mắt lại trở thành thím của người ta rồi ? !

Ánh mắt Hiểu Mộng nhìn vào Chu Thừa Uyên trong bức hình , cô nhìn chằm chằm bức hình , vô cùng háo sắc nói: "Woa... đẹp trai quá !"

Mạnh Nhiên đánh lên đầu Hiểu Mộng một cái , "Đẹp trai cái đầu em ! Bây giờ là lúc để mê trai hay sao ?"

Sau đó cô nhìn lướt qua tờ giấy đăng ký kết hôn kia , gật gật đầu nói: "Quả thật rất đẹp trai ha!"

Hiểu Mộng: "..."

Nhiên ca, Nhiên ca tỉnh tỉnh lại Nhiên ca, chị vừa tát vao mặt mình đó có biết không! Em muốn hỏi một chút là chị có đau hay không!

Thời Âm nghe Mạnh Nhiên cùng Hiểu Mộng kể lại xong , hoàn toàn không biết bản thân nên làm cái gì .

Này Chu Thừa Uyên...

Hừ! ! ! !

Hắn cư nhiên lại lén lút liên hệ với người đại diện và trợ lý của cô mà không nói cho cô biết !

Sợ là cố ý muốn làm cho cô xấu mặt trước mặt bọn họ đi ?

Thời Âm lập tức lấy điện thoại di động ra , gửi Chu Thừa Uyên cho Chu Thừa Uyên một biết tượng cảm xúc , một con vịt nhỏ màu vàng cầm chảo đánh vào mông một con vịt nhỏ màu vàng khác .

Vì để cho hình tượng càng sinh động hơn , còn có một chữ —— đùng, ở phía trên biểu tượng cảm xúc !

Chu Thừa Uyên có vẻ không bận , rất nhanh đã trở lời lại : "Âm Âm thích như vậy?"

Thời Âm: "?"

Không hiểu sao anh có thể suy nghĩ thành ra như thế!

Thích cái cộng lông ấy !

Thời Âm tức giận gửi tin nhắn lại cho hắn : [ Đại thúc, phiền anh đem những suy nghĩ bậy bạ trong đầu đổ ra bên ngoài một chút được không ? ]

Chu Thừa Uyên nhìn những dòng tin nhắn Thời Âm gửi đến , nhất là từ "Đại thúc" kia , đôi mắt hắn lóe lệ ánh sáng , nở nụ cười nhẹ .

Nào đâu có già như vậy .

Tiểu thúc thúc vẫn còn trẻ lắm .

Ngón tay Chu Thừa Uyên chậm chậm rãi gõ gõ trên di động vài cái, trả lời Thời Âm: [ Âm Âm đang nghĩ cái gì? Ý của anh là , Âm Âm thích giao tiếp bằng những biểu cảm như thế này sao ? ]

Sau khi gửi xong tin nhắn này , hắn còn cố ý gửi qua biểu tượng cảm xúc gương mặt một chú mèo nhỏ ôm hình trái tim qua.

Thời Âm: "..."

Mẹ nó .

Kết quả là do cô suy nghĩ nhiều.

Trong đầu cô mới có suy nghĩ bậy bạ , cô sai rồi, cô phải đi đổ bỏ ngay!

Thời Âm làm bộ như không có chuyện gì xảy ra , chuyển sang chủ đề khác trả lời Chu Thừa Uyên "Đúng vậy em rất thích dùng biểu tượng cảm xúc " Lúc cô gửi qua tin nhắn này xong, Chu Thừa Uyên lại nhanh chóng gửi đến một tin nhắn nhà : [ bất quá nếu Âm Âm đã đề xuất như vậy , qua vài ngày nữa chúng ta cũng có thể thử qua một chút. ]

Thời Âm: "? ? ?"

Thử cái gì? Đánh đòn sao?

Anh thử xem! Anh dám đánh vào mông lão nương , lão nương sẽ đánh lại gấp bội , anh có tin không!

Thời Âm đã gửi qua biểu tượng một người trẻ tuổ đang mimr cười để kết thúc cuộc trò chuyện .

Gửi biểu cảm này , chính là đại biểu đối phương đối cực kỳ bất mãn với chuyện người kia vừa nói , người có mắt nhìn sẽ không gửi tin nhắn đến nửa .

Nhưng... Chu Thừa Uyên lại không giống như người thường.

Thời Âm vừa muốn đem di động cất vào, Chu Thừa Uyên đã chuyển khoản đến .

[ tiểu thúc thúc chuyển khoản cho bạn 5 vạn tệ ]

Thời Âm: "..."

Đầu óc còn chưa kịp hoạt động, tay cô đã nhanh chóng nhấn xác nhận.

Ngay sau đó ——

[ tiểu thúc thúc chuyển khoản cho bạn 5 vạn tệ ]

[ tiểu thúc thúc chuyển khoản cho bạn 5 vạn tệ]

...

Tổng cộng chuyển qua sáu lần, 30 vạn.

Sau khi Thời Âm nhận được tiền , vừa định hỏi hắn tại sao lại gửi tiền cho cô , Chu Thừa Uyên đã gửi tin nhắn qua : [ Tiền tiêu vặt, đừng tiết kiệm, cứ dùng thoải mái . ]

Thời Âm: "..."

Phú hào tổng tài gì đó , đều sủng vợ như vậy sao ?

Lòng hư vinh của Thời Âm bị hắn gợi lên, nghịch ngợm trả lời : [ Không đủ thì phải làm sao bây giờ? ]

Chu Thừa Uyên rất nhanh đã trả lời lại : [ anh có để một chiếc thẻ tín dụng vào ngăn kéo nhỏ trong túi xách của em , mật mã là ngày sinh nhật em. ]

Thời Âm lập tức mở túi hàng hiệu của mình ra , thật sự có một chiếc thẻ tín dụng trong ngăn kéo nhỏ.

Nàng cầm thẻ tín dụng trong tay sửng sốt vài giây, sau đó hỏi Chu Thừa Uyên: [ Anh đã đưa thẻ tín dụng cho em , vì sao còn muốn chuyển khoản cho em nữa chứ ? ]

Chu Thừa Uyên nói: [ dỗ bà xã vui vẻ. ]

[ Ngoan, chờ anh sáu ngày, anh đến tìm em hưởng tuần trăng mật. ]

Khuôn mặt Thời Âm lập tức đỏ lên như thể vừa uống rượu , đỏ đỏ hồng hồng .

Quả nhiên vẫn là có chút... Không thích ứng được.

www.tangthuvien.vn

______

Editor : Ngọt quá vậy chời :)))))