Chương 14

Edit : Kim Thoa

Sau khi Thời Âm trở về phòng , cô cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc , xác định bản thân ăn mặc rất chỉnh tề rồi mới nhấp vào nút chấp nhận cuộc gọi .

Ngay lập tức , khuôn mặt Chu Thừa Uyên đã xuất hiện trước mắt cô .

Người đàn ông dùng máy tính bảng gọi đến , máy tính bản được đặt trên bàn , hắn ngồi ở trong thư phòng, trên người chỉ mặc áo choàng tắm , trước ngực lộ ra một mảng da thịt, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Thời Âm mỉm cười , ngoan ngoãn nhẹ giọng gọi Chu Thừa Uyên một tiếng: "Tiểu thúc thúc."

"Anh còn chưa ngủ sao?"

Chu Thừa Uyên "Ừm" một tiếng , ánh mắt ôn nhu xuyên qua màn hình nhìn chằm chằm cô , thản nhiên nói: "Đột nhiên có cảm giác không thích ứng được ."

Thời Âm sững sờ , "Hả?"

"Không ôm em , ngủ không được." Hắn nói.

Thời Âm: "..."

Gương mặt cô đỏ ửng lên , Chu Thừa Uyên lắc ly rượu, nhìn quần áo trên người cô , hỏi: "Em còn chưa tắm sao ?"

"Ngô, " Thời Âm bĩu môi, "Hôm nay công việc kết thúc tương đối trễ, em vừa đến phòng Nhiên ca một chuyến, vẫn chưa tắm ."

"Nhiên ca?" Chu Thừa Uyên nheo lại mắt lại.

Thời Âm nhìn xuyên qua màn hình đều cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của hắn , cô vội vã giải thích: "Đó là Mạnh Nhiên người đại diện của em ! Em hay gọi cô ấy là Nhiên ca."

Chu Thừa Uyên lại vui vẻ cười nói , "Anh biết."

Biết ? ? ?

Thời Âm thật sự rất muốn ném một dấu chấm hỏi đen vào mặt hắn !

Biết rồi tại sao laik còn dùng giọng điệu đe doạ đó hỏi lại tôi !

"Hôm nay thế nào? Có chuyện gì thú vị hay không ?" Chu Thừa Uyên bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm .

Thời Âm suy nghĩ một lúc , hôm nay hình như cũng không có chuyện gì thú vị .

Vì thế cô liền bắt đầu nói lung tung : "Hôm nay gặp được nhiều cô gái trẻ rất xinh đẹp !"

Chu Thừa Uyên cong khóe miệng, "Đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng em ."

Thời Âm: "..."

Bị hắn trêu chọc Thời Âm không phục nói: "Anh còn chưa gặp những người đó, sao mà biết được bọn họ không đẹp bằng em ..."

Lời của Thời Âm còn chưa nói xong, Chu Thừa Uyên đã tiếp lời: "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi."

"Em là Tây Thi của anh."

Thời Âm chớp chớp mắt, lại nghe Chu Thừa Uyên hỏi: "Còn gì nữa không ? Có chuyện gì thú vị hay có gặp được ai không?"

Thời Âm lại nghĩ nghĩ, "A" một tiếng , "Em gặp được một cô gái đáng yêu rất có tài năng , em quyết định muốn kết bạn với cô ấy !"

"Âm Âm của anh đáng yêu như vậy , cô ấy chắc chắc cũng sẽ muốn kết bạn với em ." Chu Thừa Uyên nói.

Thời Âm bật cười, cũng phải thôi !

Cô là nữ chính đương nhiên phải có ánh hào quang của nhân vật chính !

"Không còn chuyện gì khác sao?"

Thời Âm cảm thấy tối nay Chu Thừa Uyên rất kỳ quái, luôn hỏi cô có chuyện gì thú vị hay cô có gặp người nào không , hắn vì sao lại hỏi như vậy?

Thời Âm nhanh chóng chuyển động đầu óc, lướt qua tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt một ngày từ khi cô rời khỏi nhà họ Chu cho đến khi cô bước vào căn phòng này .

Sau đó, cô bắt được trọng điểm.

Chu Tư Dương.

Chu Tư Dương đến Thanh Dương, Chu Thừa Uyên nếu muốn biết, chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để biết .

Loại chuyện này không thể nào giấu giếm hắn được.

Cho nên, hắn đây là đang đợi chính cô chủ động nói với hắn ?

Nhưng tại sao hắn lại chắc chắn rằng cô đã gặp Chu Tư Dương ?

Chẳng lẽ... Ở đây có tai mắt ngầm của hắn?

Con mẹ nó ! Chuyện này cũng thật là khủng khϊếp ! ! !

Thời Âm nuốt nuốt nước bọt , định không che dấu sự thật mà ngoan ngoãn nói với hắn chuyện Chu Tư Dương đã đến Thanh Dương , nhưng trước khi nói ra , cô định thử hỏi Chu Thừa Uyên một câu: "Tiểu thúc thúc, anh có biết cháu trai đến Thanh Dương hay không ?"

Chu Thừa Uyên hơi nhíu mày, "Hả?"

Hắn không rõ hỏi , "Tư Dương đến Thanh Dương ?" Sau đó lại nhíu mày nói: "Nó không có nói cho mọi người biết chuyện này, anh và cha cũng không biết nó đến Thanh Dương."

Thời Âm sau khi hỏi xong lại thật cẩn thận quan sát Chu Thừa Uyên, nhưng mà cô lại phát hiện, Chu Thừa Uyên hình như thật sự không biết.

Thời Âm âm thầm thở phào nhẹ nhõm , xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi .

Cô cũng lộ ra vẻ khó hiểu, nói với Chu Thừa Uyên: "Lúc em nhìn thấy của Tư Dương cũng rất kinh ngạc , lúc em hỏi anh ấy đến Thanh Dương làm gì , anh ấy lại nói đến công tác thị sát ."

"Nhưng là " Thời Âm mặt mày bát quái, cười nói: "Lúc ăn cơm tối em nhìn thấy anh ấy cùng với bạn gái thời đại học đi cùng nhau."

"Anh nói xem Tư Dương có phải bí mật đến đây gặp bạn gái cũ hay không ?"

Chu Thừa Uyên nhìn biểu cảm bát quái của Thời Âm , hắn áp chế gợn sóng nơi đáy mắt , bật cười lắc đầu nói: "Có lẽ vậy."

"Không muốn nghe chuyện của bọn họ nữa , anh chỉ muốn nghe chuyện của Âm Âm thôi ." Chu Thừa Uyên chuyển đề tài, dường như không muốn nghe thêm chuyện về Chu Tư Dương và Hạ Lăng Sương .

Thời Âm cắn cắn môi.

Cô đem chuyện gặp Chu Tư Dương nói ra còn chưa đủ?

Người đàn ông này rốt cuộc muốn nghe cái gì từ trong miệng cô ?

Cô lại một lần nữa nhớ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay , thật sự cảm thấy không còn gì để nói .

Thời Âm ngước mắt lên , nhìn về phía Chu Thừa Uyên, hắn cũng đang nhìn chằm chằm cô , trong con ngươi màu nâu nhạt phảng phất như có ý cười.

Không biết vì sao, đầu óc Thời Âm bỗng nhiên được ánh đèn soi sáng , cô biết Chu Thừa Uyên muốn cô nói cái gì .

Thời Âm bắt đầu sử xuất cả người chiêu thức làm nũng, nàng quyết miệng nói: "Ở đây chẳng có ai hay điều gì thú vị cả , em chẳng thiết làm chuyện gì nữa gì ! Tiểu thúc thúc không có ở đây em cảm thấy thật sự rất vô vị , ngay cả ăn cơm cũng không có hương vị gì nữa ."

"Tiểu thúc thúc, " cô nhìn hắn tha thiết , ngữ khí ủy khuất hỏi: "Sao anh vẫn chưa đến đây với em ?"

Quả nhiên, khoé miệng Chu Thừa Uyên câu lên .

"Âm Âm nhớ anh sao ?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Đương nhiên rồi!" Đôi mắt to của Thời Âm vụt sáng, cô khẽ mím môi, âm thầm siết chặt tay , một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói: "Anh không ở đây , Âm Âm thật sự rất không quen !"

Mẹ nó ! Thời Âm thầm mắng vài câu ở trong lòng , ý chí muốn sống của cô cũng thật là mạnh mẽ , những lời này cũng có thể nói ra .

Trong mắt Chu Thừa Uyên loé lên một tia sáng, lời nói ôn nhu hàm chứa ý cười: "Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa , anh thu xếp chuyện ở đây xong sẽ lập tức đến đó ."

Thời Âm không biết chuyện mà hắn phải thu xếp là chuyện gì , bất quá không cần nghĩ cũng biết đó là chuyện của công ty , cho nên cô cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý : "Được , em chờ anh ."

Sau đó hai người lại hàn huyên thêm một lát, Chu Thừa Uyên thấy Thời Âm ngáp, nên để cho cô đi ngủ, còn dặn cô nhớ đừng để cảm lạnh.

Thời Âm gật gật đầu, nói chúc hắn ngủ ngon rồi cúp máy .

Cô đem điện thoại ném lên trên giường, cô không có chút hình tượng nào , nằm phịch xuống giường với tư thế hình chữ đại ( 大 ) .

Người đàn ông này , hỏi cô rất nhiều lần , nói tới nói lui là hôm nay có gặp người nào hay có chuyện gì thú vị hay không , kết quả cuối cùng lại muốn nghe cô nói cô nhớ hắn , cô muốn hắn đến đây !!!

Thật chó má ! ! !

Muốn nghe cô nói cái gì nói thẳng không được sao? Nói tới nói lui bắt cô phải đoán , mà mỗi lần đoán tế bào não của cô không biết đã chết bao nhiêu cái!

Tâm của tiểu thúc thúc , quả thực chính là mò kim đáy biển mà !

Thời Âm ở trong lòng không ngừng mắng chửi Chu Thừa Uyên , một lúc sau cô từ từ nhắm mắt lại , cô xoay người nằm nghiêng trên giường , miệng than thở: "Tôi mới không muốn để anh đến đây đâu đấy ! Anh không đến Thanh Dương là tốt nhất ."

"Đừng đến đây , để cho tôi an ổn ghi hình , rồi sau đó trở về làm quả phụ đi ."

Chu Thừa Uyên không biết giờ phút này Thời Âm đang cầu nguyện hắn đừng đến Thanh Dương, hắn lúc này vẫn ngồi dựa vào ghế hai tay hoàn ở trước ngực, nhớ lại những gì Thời Âm vừa nói.

Người yêu cũ ...

A.

Tiểu tử không phải đến tìm bạn gái cũ thời đại học của nó , mà là đến tìm em đó , Âm Âm à .

Chu Thừa Uyên nở một nụ cười lạnh , hắn vươn tay , cầm ly rượu lên , ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu đỏ , sau đó đặt ly rượu trở lại bàn.

Chu Thừa Uyên đứng dậy kéo cửa thư phòng ra , đi đến phòng ngủ, cầm lấy điện thoại , sau đó gửi một tin nhắn đi .