Chương 2.1: Hai đứa làm chuyện riêng

“Tần An, dậy đi, nếu không dậy, thì sẽ muộn học đó.”

Tần An còn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đã bị một người dùng sức lay mạnh mà tỉnh lại.

Mắt cậu nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn đen như mực.

“Còn sớm mà.” Cậu lẩm bẩm, trở mình lại ngủ tiếp.

“Còn sớm cái rắm, hiện tại dậy đi, đường đi học phải đi một canh giờ nữa, chẳng lẽ ngươi đợi lát nữa phi qua.”

Tần Bình đường ca Tần A đem Tần An từ trên giường kéo lên.

Nếu không phải mụ nội nó kêu y đi kêu Tần An, y mới không tới đâu, Tần An chính là cái đồ lười, mỗi ngày đều phải ngủ nướng.

Tần An sống không còn gì luyến tiếc bị đường ca kéo lên, ai có thể nói cho cậu biết, hơn nửa đêm lại rời giường để đi học, còn phải đi ba giờ……

Chờ Tần An bị đường ca đưa cái bánh rồi lôi ra cửa, Tần An rốt cuộc mới có cảm giác chân thật.

“Còn thất thần làm gì, chạy nhanh đi, hôm nay đều tại ngươi chạy chậm, đợi lát nữa còn phải chạy thêm một đoạn nữa.”

Tần An cắn bánh nóng trong miệng mà đường ca cho cậu, trong lòng một trận thê lương.

……

Bởi vì tại Tần An, hai anh em đi vào lớp, đã đến trễ.

Tần Bình cảm thấy thẹn, bị phu tử nhíu mày nhìn chằm chằm, đầu chôn trên mặt đất.

Tần An lại da mặt dày, phu tử nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng nhìn chằm chằm phu tử.

Văn phu tử nhìn Tần An to mắt đen bóng liền đau đầu một trận.

“Vào đi, không có lần sau.”

Tần An nhếch miệng cười cười, gật đầu lớn tiếng nói: “Dạ!”

Tần Bình quay đầu liếc đường đệ một cái, lớn tiếng như vậy, đây là sợ học sinh khác không biết bọn họ đến trễ à.

Tần An nhớ lại, đi đến chỗ mình ngồi.

Phu tử ở phía trên nói cái gì mà “Bất tri mệnh, vô dĩ vi quân tử dã; Bất tri lễ, vô dĩ lập dã; Bất tri tín, vô dĩ tri nhân dã..”(Nghĩa: Không biết mệnh trời thì không thể làm người quân tử. Không biết lễ thì không thể tự lập thân. Không biết chữ tín thì không hiểu được người).

Tần An ở phía dưới làm việc riêng, cậu thật sự hoàn toàn nghe không hiểu.

Đột nhiên cậu cảm giác phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu quay đầu nhìn lại, thì đối diện với ánh mắt nóng rát của một thiếu niên.

Tần An nhớ thiếu niên là ai rồi, chớp chớp mắt với thiếu niên, không nghĩ tới làm việc riêng không ngừng không chí có cậu, mà còn có Văn Hổ là nhi tử Văn phu tử.

Nhìn ánh mắt thiếu niên trong trẻo, khóe mắt Văn Hổ liếc một cái, hắn liếʍ liếʍ môi, thầm nghĩ: À~ một đứa ngốc.

Tần An cũng không biết bạn học mắng cậu là đồ ngốc, cậu quay đầu lại bắt đầu vẽ tranh, cậu ở đại học có sản xuất ra manga anime, cũng có thể vẽ nhân vật phim hoạt hình.

Rất nhanh trên giấy cậu vẽ ra một bức vẽ chibi (1) phiên bản Văn Hổ, còn đem giấy truyền cho Văn Hổ.

(1) Chibi trong anime và manga dùng để miêu tả một phong cách vẽ nhân vật được cách điệu hóa ở mức độ cao, với một cơ thể ngắn chỉ ngang bằng kích cỡ của cái đầu, rất giống với kiểu "Siêu biến dạng" (kiểu nhân vật có đặc điểm nhỏ bé, mũm mĩm,chân tay mập mạp và cái đầu quá cỡ).

Văn Hổ nhìn trên giấy là mình phiên bản thu nhỏ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Trên khuôn mặt béo tròn, khảm một cái mũi nhòn nhọn, tóc thật dài, lông mày dày đậm trên một đôi mắt to, đôi mắt đen nhánh vẽ rất có thần.