Chương 5: Mùi máu tươi

Bên này, Nam Hoa cắt đất nghị hòa, bên kia cũng bàn xong chuyện hòa thân. Bích Mai bắt tay làm giá ý cho bản thân, mà khi giá ý còn chưa làm xong, Vương Hoa Thành đã về đến kinh thành.

Ngày khải hoàn hồi kinh đó, các trà lâu hai bên đường đã được đặt kín chỗ trước nửa tháng, muôn người đổ xô ra đường để tận mắt nhìn thấy tướng mạo của vị tướng quân trẻ tuổi.

Bích Mai ở trong phòng đọc thoại bản nhưng lòng thấp thỏm không yên, nghe thấy động tĩnh phía ngoài, nàng buông sách quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Miểu Lưu vào đây.

Miểu Lưu còn đang thở hổn hển, Bích Mai đã ra hiệu cho nàng ngồi xuống trước, đẩy một chén nước đến trước mặt nói: “Nghỉ ngơi một chút đã.”

Miểu Lưu vội vàng uống một ngụm nước, lập tức nói: “Vương tướng quân cưỡi ngựa vào thành, nhìn rất có tinh thần, không có giống bị thương.”

“Vậy là tốt rồi.” Bích Mai nhẹ giọng nói: “Không có sao, trở về được là tốt.”

Miểu Lưu có chút bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tốt cái gì mà tốt, tên tướng quân kia còn không biết tiểu thư vì hắn làm ra chuyện gì đâu.”

“Miểu Lưu!” Kha Viêm quát khẽ không cho nàng nói tiếp.

Bích Mai lại không thấy như vậy, lúc nàng hạ quyết tâm đã sớm biết kết quả sẽ thế này. Không ngoài dự định, cũng không hối hận, chỉ cần Vương Hoa Thành bình an trở về, thì tâm tình treo cao của nàng suốt mấy ngày qua mới có thể yên ổn trở lại.

Từ lúc hắn bắt đầu ra chiến trường, nàng luôn trằn trọc khó ngủ, nhiều lần mơ thấy hắn đều là ác mộng, mỗi lần đều nghe truyền về tin hắn đã tử trận.

Được rồi, ổn rồi, rốt cuộc hắn cũng đã trở về, đại khái là đêm nay nàng có thể ngủ một đêm ngon giấc rồi.

Bích Mai ngủ dậy, tinh thần sảng khoái hẳn, lúc soi gương có cảm giác quầng thâm dưới mắt mình như phai nhạt đi không ít, nên nàng không dùng phấn che đi, ngược lại dọa cho nhị gia Thượng Tiêu Cẩm sợ mất vía.

“Mắt muội làm sao vậy, bị mẫu thân đánh hả?”

“Đâu có nghiêm trọng vậy chứ…” Nàng xoa xoa quầng mắt, nhưng lại không làm nó đỡ hơn.

Thượng Tiêu Cẩm đưa cho Bích Mai mấy thanh đậu phộng đường, nàng cắn nghe kêu răng rắc, giống hệt một đứa trẻ. Thượng Tiêu Cẩm lắc đầu, nói: “Thánh chỉ hạ xuống, sai Vương Hoa Thành tiễn muội đi xuất giá.”

Tiếng nhai kẹo của Bích Mai dừng lại, nàng ngạc nhiên nhìn Thượng Tiêu Cẩm, “Tại sao?”

Hắn nhún vai, Bích Mai lại hỏi: “Vậy huynh ấy có chịu không?”

“Thì phải đáp ứng chứ sao…” Thượng Tiêu Cẩm muốn nói lại thôi, thấy Bích Mai tò mò nhìn mình, nhưng hắn vẫn không thể nói ra phần cuối: “Được rồi, tốt xấu gì muội cũng phải gả đến Đế quốc, đừng nghĩ ngợi mấy chuyện phiền lòng này.”

Không có được câu trả lời, Bích Mai cũng không thèm để ý, nàng cũng không biết mình nên có phản ứng thế nào, cũng không rõ muốn Vương Hoa Thành sẽ cảm thấy ra sao.

Hắn biết nàng vì hắn mà đi hòa thân không? Sao hắn có thể nghĩ đến chứ!

Năm Thượng Bích Mai 7 tuổi, bị người hãm hại đẩy ngã vào trong hồ nước ở Ngự hoa viên, may mắn được Vương Hoa Thành cứu một mạng, Vương Hoa Thành là trưởng tôn1: Kiến quốc Đại tướng quân, hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã.

Bích Mai vẫn cho là, hay tất cả trên dưới phủ Thân vương đều cho là, hai người họ sẽ sớm ngày thuận lý thành chương, về cùng một nhà.

Nhưng trên đời này vốn cũng không có cái gì thuận lý thành chương, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi.

Bích Mai lén lút ra cửa, tìm đến phủ Kiến quốc tướng quân.

Vương Cố Doanh đang vô tư nằm sấp trên giường xem binh thư, nhìn thấy Bích Mai lại không hề ngạc nhiên: “A, vào đây.” Còn tự nhiên hơn so với thấy nha hoàn nhà mình.

Bích Mai tự rót trà tự uống, cũng tự bóc bánh trà xanh ngọt trên bàn ăn, lúc này Vương Cố Doanh mới có chút phản ứng.

“Ê ê, mỗi ngày ta chỉ được ăn ba miếng thôi đó.” Nàng đứng phắt dậy, đoạt lại miếng bánh trà xanh cuối cùng của mình.

“Đồ keo kiệt, ngươi chiêu đãi khách vậy đó hả?”

“Ngươi cho rằng ta không biết chắc, ngươi đến đây đâu phải để gặp ta.” Nàng liếc Bích Mai một cái, rồi lại cầm sách lên xem.

Vương Cố Doanh và Bích Mai bằng tuổi nhau, con gái nhà tướng quân được nuôi dạy thành tính cách phóng khoáng, cho nên không thể hòa đồng với các quý nữ cùng tuổi, chỉ duy nhất có Bích Mai tính tình vô tư lự này miễn cưỡng mới hợp tính nàng một chút.

Bích Mai bị nói trúng tim đen, nàng nóng mặt: “Vết thương của huynh ấy không sao chứ?”

“Huynh ấy?” Vương Cố Doanh chậm rãi nheo mắt lại nhìn Liên Hoa: “Huynh ấy nào?”

Nhìn vẻ mặt đáng đánh đòn của Vương Cố Doanh, suýt chút nữa Bích Mai đã gõ cho nàng một cái rồi, nhưng Bích Mai nhanh chóng nặn ra một nụ cười lấy lòng, còn trả lại miếng bánh chưa ăn hết cho nàng.

Vương Cố Doanh hài lòng gật đầu, nhấp một ngụm trà: “Huynh ấy bị quân của Nam Hoa mai phục, bị độc tiễn bắn trúng chỗ nguy hiểm, cứu được rồi, không có gì to tát.”

Thấy Vương Cố Doanh nói nhẹ bâng, ngược lại Bích Mai run sợ: “Cái này mà gọi là không có gì to tát?”

“Đao thương không có mắt, có thể cứu sống được thì nghĩa là không sao.” Nàng cắn một miếng bánh trà xanh, “Chẳng phải bây giờ đã có thể chạy nhảy rồi sao?”

Trúng vào chỗ hiểm, lại là độc tiễn, chả trách lúc Miểu Lưu thấy hắn vào thành, nói hắn không giống bị ngoại thương. Dù là không thể hiện ra, nhưng hẳn là khi đó cũng đã mất nửa mạng.

Vương Cố Doanh thấy vẻ mặt lo lắng của Liên Hoa, giận dỗi nói: “Không tin thì ta dẫn ngươi đi gặp hắn.”

“Có được không?” Bích Mai đứng phắt dậy đến trước gương soi, sửa sang lại một chút rồi nói: “Hình như uống trà làm phai bớt son rồi.”

Vương Cố Doanh lập tức dẫn Bích Mai đến viện của Vương Hoa Thành, Bích Mai cảm thấy khẩn trương. Nàng suy nghĩ xem câu đầu tiên nên nói với với Vương Hoa Thành cái gì mới là tốt. Hai người họ bị chặn lại trước cửa, Vương Cố Doanh trừng mắt: “Ta mà ngươi cũng dám cản?”

Người chắn trước cửa là thủ hạ của Vương Hoa Thành, hắn thoáng cúi đầu đáp đắc tội, nhưng vẫn không hề có ý di chuyển nửa bước.

“Quên đi.” Vương Cố Doanh bĩu môi, lui ra sau vài bước, lấy đà chạy nhanh đến rồi nhảy cao lên, đạp lên vai tên thủ hạ phóng bay qua đầu hắn, đáp xuống trên sân trong, nàng quay đầu nhìn, mái tóc che phủ gò má, cười nói: “Tự ta tìm đường đi.” Sau đó chạy sâu vào bên trong.

Tên thủ hạ nhìn Liên Hoa: “Quận chúa, xin chờ một chút.” Dứt lời, hắn đuổi theo Vương Cố Doanh, lôi nàng trở ra.

Bích Mai phân vân nhìn cổng không người, rồi tự mình bước vào trong, đi một đoạn đường ngắn, dù không có ai bắt gặp, nhưng nàng vẫn cảm thấy lương tâm bất an, muốn quay trở về cổng, nhưng chợt có người đẩy cửa từ bên trong ra, nàng theo bản năng nấp sau tường bên cạnh.

“Ta đưa muội về.” Là giọng nói của Vương Hoa Thành.

“Huynh còn bị thương, về phòng đi. Đâu phải muội không biết đường.” Là giọng của một nữ tử. Bích Mai đứng lặng người ở đó, góc đứng nơi nàng nấp lại không thể nhìn rõ diện mạo cô nương kia.

Vương Hoa Thành đưa tay ra sờ đầu nữ tử, sau đó cúi người, giọng nói nhỏ dần, Bích Mai chỉ nghe được: “Chờ ta trở lại…”

Cô nương kia xoay người nhón chân lên ôm lấy hắn, Bích Mai vừa mình thấy một bên má của nữ tử đó, tim nàng giật thót, nhanh chóng trốn thật kĩ, đầu và lưng ép sát vào mặt tường sần sùi, trong miệng dường như nghe được mùi máu tươi, nàng đưa tay lau miệng, thấy trên tay dính chút màu đỏ.

Hẳn là màu son lúc nãy nàng vừa môi bôi lại.

Chợt có ai đó kéo tay nàng, dọa nàng hết hồn, thì ra Vương Cố Doanh đã tìm thấy nàng, nàng cười với Vương Cố Doanh “Ngươi bỏ xa hắn rồi hả?”

Vương Cố Doanh bày ra vẻ mặt Bích Mai chưa từng thấy, nhăn nhó như một đứa trẻ bị lạc đường. Thật kì lạ, sao lại có thể bị lạc được chứ. Nơi này rõ ràng là nhà của nàng mà.

“Liên Hoa, xin lỗi, ta thật sự không biết…” Vương Cố Doanh đang nói xin lỗi, thật hiếm có, lúc trước nàng làm vỡ cả một bộ tách trà bạch ngọc của Bích Mai cũng không nói xin lỗi cơ mà.

Bích Mai đáp: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Chỉ tiếc là giấc ngủ ngon ngày ấy, chỉ đến có một đêm mà thôi.