Chương 4

Người đàn ông vẫn còn chưa bắn, hắn lật người Ô Mân Bạch lại để chân cậu áp lên trên bụng khiến cậu phải chổng mông cao lên, để lộ lỗ l*и bị cᏂị©Ꮒ sưng đỏ, tiếp đó lại đâm vào từ phía sau, dập liên tục.

Đùi bị va chạm ửng đỏ cả lên, lúc này Ô Mân Bạch đã nửa hôn mê, lỗ l*и sớm đã tê dại, cơ thể bất lực đung đưa theo nhịp của hắn.

Người đàn ông cᏂị©Ꮒ vô cùng tàn bạo, hắn lại đâm rút nhanh hơn, đâm vào tử ©υиɠ mấy chục cái, thậm chí còn kéo hai tay của Ô Mân Bạch để thân trên của cậu nâng lên cao, cặρ √υ" nảy lên điên loạn, bờ mông trắng nõn ngồi sụp xuống dươиɠ ѵậŧ lớn.

Ô Mân Bạch bị cᏂị©Ꮒ đến tỉnh người, khuôn mặt nhăn nhó đẫm nước mắt, chỉ có thể thả lỏng l*и mình cho người đàn ông tiến vào. Trước mắt cậu mông lung, bị đâm đến độ đầu óc choáng váng, miệng không ngừng rêи ɾỉ đầy khêu gợi, siết chặt tay lại chịu đựng từng cú thúc.

Ô Mân Bạch cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng rực đang đâm vào bên trong, cơn khát tình càng ngày càng mãnh liệt. Đột nhiên cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ xa lạ và mãnh liệt hơn bao giờ hết, giống như thứ ở phía dưới sắp phun nước vậy.

Ô Mân Bạch chưa kịp suy nghĩ thì đã bị người đàn ông phía sau đâm mạnh một cái rồi trực tiếp bắn ra. Chỉ thấy l*и da^ʍ phía dưới bắn đầy nướ© ŧıểυ thấm ướt cả giường, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn cũng rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Người đàn ông tách ra rồi hôn cậu, dươиɠ ѵậŧ phía dưới vẫn chưa dừng lại, thúc thẳng vào bên trong l*и nhỏ đang co rút. Cả người cậu đỏ bừng, khàn giọng cầu xin tha thứ, người đàn ông khẽ nói: "CᏂị©Ꮒ chết em! Tôi muốn em sinh cho tôi một đứa nhóc mập mạp!"

Sau khi đâm rút hơn trăm lần hắn mới khẽ rên, bắn vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ. Bao tinh hoàn căng phồng, xối từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt lấp đầy tử ©υиɠ của Ô Mân Bạch.

Bắn tinh hơn mười mấy phút khiến bụng của Ô Mân Bạch phồng to lên, cậu nhìn ga giường ướt đẫm, bật khóc như thể đang trốn tránh, không chấp nhận sự thật rằng mình bị người đàn ông cᏂị©Ꮒ đến tận nơi đó rồi bắn nướ© ŧıểυ, cuối cùng rơi vào hôn mê.

Người đàn ông nhìn vợ nhỏ của mình mặt mũi giàn giụa nước mắt, hắn sáp lại gần hôn lên mặt cậu mấy cái, sau đó hài lòng ôm vợ nhà mình đi ngủ.

Ngày hôm sau Ô Mân Bạch mơ màng tỉnh lại, hơi động đậy một chút mới phát hiện thứ đó của người đàn ông vẫn còn nhét ở trong. Chỉ cần nhớ đến dươиɠ ѵậŧ hắn đã cắm vào l*и mình cả đêm là mặt cậu đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Lúc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, Ô Mân Bạch sợ hãi kêu thành tiếng, không ngờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

"Tôi tên Phó Tam, là chồng của em." Phó Tam kéo cậu sang rồi nhỏ giọng nói.

Ô Mân Bạch nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, khϊếp đảm nói: "Tôi... Tôi muốn về nhà, anh... đồ xấu xa..." Nói xong liền bật khóc nức nở.

Phó Tam nói: "Sau này đây là nhà của em."

Ô Mân Bạch trả lời: "Không... Không phải..."

Phó Tam trừng mắt, "Có phải lại thiếu cᏂị©Ꮒ không?"

Ô Mân Bạch: "..."

Ô Mân Bạch cảm nhận được thứ bên trong lại to lên, rất biết điều ngậm miệng lại.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Bây giờ cậu mới nhìn được rõ tướng mạo của người đàn ông, dáng vẻ rất hung dữ, mày kiếm mắt sáng, cơ thể cường tráng, nhìn là biết không dễ chọc.

Phó Tam chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi âʍ đa͙σ ấm áp, lúc rút ra còn nghe một tiếng "bặt" khiến Ô Mân Bạch cảm thấy xấu hổ hơn. L*и cậu bắt đầu không kìm được phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngần, còn kèm theo cả âm thanh "nhem nhép", cậu muốn kẹp chặt lại nhưng chỉ càng khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra thêm, bên trong tử ©υиɠ vẫn còn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ sóng sánh đang dao động.

Cả người đầy dấu vết xanh tím cực kỳ ái muội, thể hiện rằng trận chiến đêm qua rất kịch liệt.