Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay Cho Nam Phụ Tu Tiên Sát Thê Chứng Đạo

Chương 1

Chương Tiếp »
Thành Nguyệt Hạ, trước cổng Đàm gia.

Âm thanh sôi nổi của kèn và trống cùng tiếng pháo nổ rộn ràng, lan tỏa không khí vui mừng khắp các đường phố.

Đội ngũ đón dâu của Lạc Thủy Tông đang cười khanh khách phân phát kẹo cưới cho dân chúng vây xem ở trước cửa phủ.

Nhưng mà, trong phủ bên kia cánh cổng, không khí lại căng thẳng như dây đàn.

“Phụ thân, nữ nhi cho rằng gả thay một chuyện không ổn!”

Đàm Thanh Nhiễm nghiêm túc nói với Đàm gia chủ - Đàm Hoài.

"Hôn sự này mọi người bên ngoài đều biết là của trưởng tỷ cùng Vân Đạo Quân, vốn để củng cố liên minh giữa chúng ta với Lạc Thủy Tông, nếu chúng ta thay đổi người vào phút chót, e rằng sẽ phản tác dụng.”

“Con nói rất đúng.” Đàm Hoài đặt mạnh chén trà xuống, liếc nhìn Đàm Thanh Nhiễm nói: "Nhưng hôm nay hôn lễ này mọi người ở tu chân giới đều biết, kiệu hoa dừng ở trước cửa, nếu Đàm gia chúng ta không giao ra được tân nương tử, đó mới là phá hỏng liên minh giữa chúng ta và Lạc Thủy tông!”

“Trong lòng con sầu lo chuyện gì, vi phụ đều hiểu. Nhưng việc này cấp bách, ta đã truyền âm cho chưởng môn Lạc Thủy tông, con tạm thời thay thế thân phận trưởng tỷ để gả qua, đợi trưởng tỷ trở về thì ai về vị trí của người nấy.”

Đàm Thanh Nhiễm rũ mi mắt, ánh mắt tối tăm.

Hôn sự giữa Lạc Thủy tông và Đàm gia là do tổ phụ và Vân trưởng lão của Lạc Thủy tông định ra, không chỉ là một hôn sự, mà còn tượng trưng cho liên minh giữa đệ nhất tông môn và thế gia của tu chân giới.

Toàn bộ tu chân giới đều vô cùng để ý đối với hôn lễ hôm nay.

Thế nhưng, nội dung cốt truyện vốn nên là Nhị tỷ gả thay, giờ phút này lại biến thành chính mình.

Bất kể là nội dung cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, hay là giờ phút này Đàm Hoài muốn để cho mình gả thay, đều làm cho Đàm Thanh Nhiễm cảm thấy phiền não.

"Phụ thân, nữ nhi vẫn cho rằng việc này không nên…."

Nàng mở miệng lần nữa, ý đồ tranh thủ thêm cho mình, nhưng lại bị Đàm Hoài giơ tay cắt ngang.

“Không cần nói nữa. Hôm nay trưởng tỷ của con rời nhà trốn đi, nhị tỷ không biết tung tích, con thân là tam tiểu thư của Đàm gia, hưởng thụ sự nuôi dưỡng của gia tộc, khi gia tộc gặp khó khăn, con cũng nên vì gia tộc mà cống hiến.”

“Hôm nay con phải lên kiệu hoa.”

Xem ra trước mắt nàng không thoát khỏi vận mệnh gả thay này rồi, chẳng qua là nếu để cho nàng bó tay chịu trói thì tuyệt đối không có khả năng.

Đàm Thanh Nhiễm cố gắng bình ổn hô hấp, nhìn Đàm Hoài với ánh mắt không cho phép phản đối, cuối cùng chỉ có thể nói: “Nữ nhi hiểu rồi, mong phụ thân sớm tìm được đại tỷ, sắp xếp lại mọi việc.”

……

Ánh mây lửa màu cam phủ kín bầu trời, ánh chiều tà bao trùm Lạc Thủy Tông với dải lụa đỏ.

Đàm Thanh Nhiễm mặc áo cưới, cầm quạt Hợp Hoan trong tay che mặt, bước đi về phía trước, cụp mắt nhìn thảm đỏ trải dài từ sơn môn cho đến trong đại điện ở dưới chân.

“Tân nương tới!”

Tiếng nói của người quản lễ vang lên, ánh mắt mọi người trên quảng trường đều nhìn chằm chằm vào nàng và Vân Mục Trách bên cạnh.

Đàm Hoài cùng các chưởng môn, trưởng lão ở tu chân giới đến xem lễ đều đứng ở trước điện, Đàm Hoài không ngừng truyền âm, dặn dò Đàm Thanh Nhiễm tuyệt đối không được để lộ sơ hở.

Đôi giày gấm khảm một viên minh châu của thiên kim Ngũ Tượng Hải giẫm lên thảm đỏ, tiến lên theo nhịp điệu của tiếng kèn và trống.

Trên mặt Đàm Thanh Nhiễm lại không thấy nửa phần tươi cười.

Trong đầu tất cả đều là nội dung cốt truyện kế tiếp, là chuyện có người vạch trần Đàm gia đổi nữ nhi khác để gả thay, cũng là lúc bắt đầu cuộc đời bi thảm của nhị tỷ khi bị người ta gϊếŧ vợ để chứng đạo.

Nàng không thể ngồi chờ chết!

“Liên hôn giữa Vân và Đàm này, thật là một câu chuyện đẹp trong tu chân giới!”

"Đúng vậy, này Vân Đạo Quân thanh danh lan xa, Đàm đạo hữu cũng là nữ trung hào kiệt, hai người kết thành đạo lữ là điều may mắn của tu chân giới!”

“Nghe nói Đàm đạo hữu có hỏa linh căn tinh khiết, Ly Hỏa Thuật cũng vô cùng xinh đẹp.”

“Không chỉ thế, Đàm đạo hữu không chỉ có Ly Hỏa Thuật xinh đẹp, tướng mạo cũng khuynh quốc khuynh thành, tu vi của nàng lại càng không cần phải nói.”

"Lần trước ở lôi đài Vân Trung Thành, Đàm đạo hữu thế nhưng lại đoạt được đầu bảng! Tuổi trẻ mà đã Nguyên Anh tam giai, tương lai xán lạn lắm!”

Những lời khen không ngớt như dòng nước tràn vào tai Đàm Thanh Nhiễm, đáng tiếc người bọn họ ca ngợi không phải là mình.

Ánh mắt nàng tối tăm, bước chân nặng nề.

Trước mắt bỗng lóe lên một tia sáng, kèm theo tiếng hít thở dồn dập của đám đông.

“Tân nương sao đột nhiên thay đổi dung mạo?”

“Cái này, người này không phải là Đàm đạo hữu!”
Chương Tiếp »