Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay Cho Nam Phụ Tu Tiên Sát Thê Chứng Đạo

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ khi Đàm Thanh Nhiễm ở cùng đội với bọn họ, Bích Thủy có cảm giác nguy cơ không nói rõ thành lời. Đàm Thanh Nhiễm rất xinh đẹp, đôi mắt càng xinh đẹp hơn, nàng ta vừa nhìn Đàm Thanh Nhiễm lần đầu tiên thì đã biết đó là hình mẫu mà sư huynh thích, nhưng nàng ta luôn thích sư huynh, sư huynh đối xử ôn hòa với mình. Chỉ là sư huynh cứ bênh vực người phụ nữ Đàm Thanh Nhiễm lần đầu tiên cùng chung một tổ với bọn họ.

Nàng ta rất ghen tị, ghen tị không thể nói rõ thành lời.

Địch ý của cô gái nọ quá rõ ràng, nếu ôm địch ý như thế, sẽ có rủi ro trong chuyện hợp tác của bọn họ.

Đàm Thanh Nhiễm buông tay, khẽ ngẩng đầu kề sát vào Bích Thủy, “Ngươi sợ gì chứ?”

Thấy Bích Thủy vô thức lùi về sau, Đàm Thanh Nhiễm vươn tay ôm Bích Thủy vào lòng, trong mắt Thu Sinh, trông như tỷ tỷ ôm lấy muội muội thấp hơn mình một cái đầu.

“Bích Thủy đạo hữu, ngươi sợ sư huynh của ngươi thích ta sao?”

Hơi thở của Đàm Thanh Nhiễm phả vào tai khiến tai Bích Thủy đỏ ửng lên, nàng ta cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch, hoảng hốt không chịu được, tiếc là nàng ta không thể đẩy kẻ đang khiến tai mình đỏ lên ra.

Đàm Thanh Nhiễm nghe được tiếng trả lời bối rối của Bích Thủy, “Ngươi nói bậy gì đó, còn lâu sư huynh ta mới thích loại người dong chi tục phấn như ngươi!”

“Đúng, chắc chắn là thế.”

Hình như cô gái hơi căng thẳng nên lại khẳng định những gì mình vừa nói.

“Lòng ngươi cảm thấy không có thì sao còn sợ?” Đàm Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Bích Thủy với vẻ soi kĩ, “Ta có đạo lữ rồi, đạo lữ của ta rất tốt, ta không thích sư huynh của ngươi đâu, ngươi đừng lo.”

Nói xong, nàng buông tay ôm Bích Thủy ra, lòng thầm xin lỗi Vân Mục Trách. Bích Thủy đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu chỉ còn câu nói “ta có đạo lữ rồi” của Đàm Thanh Nhiễm.

Thu Sinh bình tĩnh kéo Bích Thủy lại, “Xin lỗi, sư muội nhà ta mạo phạm rồi.”

Thật ra trong tình cảnh vừa rồi thì người mạo phạm là Đàm Thanh Nhiễm mới là người mạo phạm. Chỉ vì sự đoàn kết trong tổ nên nàng mới phải làm như thế, nàng không dám ở cùng tổ với một người đối địch với mình, lỡ như sau này người ta đâm sau lưng nàng thì phải làm sao?

Nhưng hiệu quả của cách này rất rõ ràng. Bích Thủy vội vã xin lỗi Đàm Thanh Nhiễm, “Thanh đạo hữu, xin lỗi, dọc đường ta đã mạo phạm ngươi rồi!”

“Không sao, tiếp theo ngươi đừng mạo phạm nữa là được.” Đàm Thanh Nhiễm nhặt cành khô dưới đất lên, vẽ bản đồ thôn làng dưới đất, “Mục tiêu đêm nay của chúng ta là ở đây.”

Hai người kia cùng nhìn xuống đất, đó là đường vào thứ hai trong thôn, Bích Thủy vô thức hỏi, “Tại sao lại là nơi này?”

“Trong những căn nhà ở Liễu trang, dù là nhà rách nát bỏ hoang cũng có một bức tranh sơn thần và túi hương, chỉ có nhà này là không!” Nàng nhớ lại, nói, “Một thôn làng, nhà nhà người người đều như nhau, chỉ có một nhà lại khác. Nếu chúng ta bắt đầu điều tra từ đây, có khi sẽ là điểm đột phá tốt…”



Mặt trời dần đi về phía tây, cho đến khi hoàn toàn không còn thấy được nữa, thay vào đó là trăng tròn treo cao. Đàm Thanh Nhiễm đứng ở ngoài thôn, nàng ngưng tụ ra Trúc Đằng Kiếm.

“Pháp khí của đạo hữu lại là Trúc Đằng Kiếm không có phẩm cấp.”

Tiếng nói kinh ngạc trầm trồ của Bích Thủy vang lên sau lưng Đàm Thanh Nhiễm, còn kèm theo chút khó hiểu. Những pháp khí mà tu sĩ sở hữu thường sẽ có phẩm cấp, chỉ là Trúc Đằng Kiếm của Đàm Thanh Nhiễm nhìn không rõ phẩm cấp gì, như là tùy tay rút ra vậy.

Đàm Thanh Nhiễm nhìn thanh kiếm trong tay mình, thân kiếm xanh lục, xung quanh là linh khí hệ mộc. Linh căn của nàng là hỏa mộc song linh cái, nàng có thể biến cây cối thành vũ khí của mình, nhưng nàng thích nhất là trúc đằng. Thứ này có thể hoán đổi nhiều hình thái, có thể thỏa mãn các nhu cầu khác nhau của nàng trong quá trình chiến đấu, cũng không sợ hao phí.

Nàng thản nhiên nói, “Dùng tốt lắm.”

“Chúng ta chia hai đường đi.” Thu Sdinh nói, “Thanh đạo hữu và sư muội chịu trách nhiệm điều tra căn nhà kia, ta sẽ thăm dò địa hình trong thôn, tiện thể xem xem tình hình thế nào.”

Thu Sinh nhìn Bích Thủy, hắn ta lo lắng dặn dò, “Sư muội nhớ hành động theo lời Thanh đạo hữu nhé, ngươi đừng tự ý hành động.”

Bích Thủy gật đầu, “Ta biết rồi, chắc chắn ta sẽ nghe lời Thanh đạo hữu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »