Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay Cho Nam Phụ Tu Tiên Sát Thê Chứng Đạo

Chương 11

« Chương Trước
Ba người tách ra ở cổng thôn, Bích Thủy đi theo sát sau lưng Đàm Thanh Nhiễm, hai người đi tới gần gia đình nọ. Đàm Thanh Nhiễm nhảy lên nóc nhà, cẩn thận vạch ngói ra, có thể thấy được hai người phụ nữ ngồi dưới ánh đèn bên dưới.

Người trẻ tuổi hơn gọi người lớn tuổi hơn là mẹ, chắc đây là hai mẹ con.

“Mẹ à, hay là để con gả cho sơn thần đi?”

Gả cho sơn thần?!

Đàm Thanh Nhiễm kinh ngạc.

Chẳng phải sơn thần là người bảo vệ sự bình yên cho một vùng sao? Sao trong thôn làng này có chuyện gả cho sơn thần nữa?

Điều càng kỳ quái là những gì người mẹ nói, người mẹ hít sâu một hơi, “Xuân Trà, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, con không được phép nói như thế, kiếp này mẹ không gả con cho sơn thần đâu.”

“Chỉ là gả cho sơn thần sẽ tốt cho cả con và mẹ mà, đúng không?” Xuân Trà không nhịn được mà nói, “Từ sau khi cha đi rồi, nhà chúng ta càng lúc càng túng quẫn, gả con gái cho sơn thần thì mới tốt hơn.”

Nói xong, Xuân Trà quỳ gối xuống trước mặt mẹ mình.

“Mẹ ơi, con gái biết là mẹ không nỡ nhưng con gái không đành lòng nhìn mẹ ngày ngày làm việc vất vả.”

Xuân Trà quỳ dưới đất ôm mặt khóc nức nở, “Mỗi lần con gái thấy những vết thương trên người mẹ, đều rất đau lòng, nếu con gả cho sơn thần thì mẹ không cần phải vất vả đi săn thú kiếm tiền nữa, cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi như đại nương.”

“Nhưng rõ ràng con biết là…” Người mẹ lập tức kích động, nhưng mãi mà không thể thốt ra câu nói tiếp theo.

Không ổn, rõ ràng là không ổn.

Chuyện gả cho sơn thần rõ là có vấn đề!

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng Đàm Thanh Nhiễm, nếu chuyện gả cho sơn thần tốt như những gì Xuân Trà cô nương này nói thì tình hình hiện giờ không phải là như thế. Người mẹ kia thấy con gái vẫn luôn như vậy, cuối cùng bà ta cũng nói hết lời, “Con biết rõ sau khi gả cho sơn thần xong sẽ không được quay về thôn làng nữa, con có đồng ý không?”

Dường như cô gái tên Xuân Trà kia hơi do dự, chỉ là cuối cùng vẫn nhìn những vết thương trên tay mẹ mình rồi gật đầu.

“Mẹ không cần tiền hay là gọi là trường sinh gì cả, mẹ chỉ cần con! Con gái của mẹ!”

Thấy mẹ Xuân Trà ôm nàng ta vào lòng, Đàm Thanh Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn.

Nàng nghe được hai chữ trường sinh, gả cho sơn thần thì có thể trường sinh sao? Đây là lời dối gạt mới à?

Nàng là người tu tiên, tu vi phải tăng lên mới có thể sống lâu, vậy mà người ở đây chỉ cần kết hôn với sơn thần là có thể trường sinh ư? Bích Thủy ở cạnh cũng không biết phải nói sao, bọn họ đều bắt đầu tu luyện từ lúc còn nhỏ, chưa từng nghe lý thuyết này.

Lấy con gái mình đổi tiền bạc và sự trường sinh, rõ là tà đạo!

Đàm Thanh Nhiễm cẩn thận đặt ngói về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn trăng tròn ở chân trời với ánh mắt lạnh lùng. Vầng trăng sáng tỏ treo lưng lửng giữa trời chợt chầm chậm trở nên đỏ ửng một cách quái dị. Thôn làng vốn yên ắng cũng trở nên vắng lắng như chết, một làn gió lạnh thổi qua đưa theo tiếng cười vui của cô gái nào đó ở xa xa…

Tiếng cười kia vang lên từ xa tới gần, Đàm Thanh Nhiễm và Bích Thủy nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng siết chặt pháp khí. Tiếng cười quái dị kia càng lúc càng rõ ràng, hai mẹ con trong phòng nhanh nhẹn thổi tắt đèn, thoáng chốc mà cả thôn làng đã chìm vào bóng tối yên tĩnh.

Vầng trăng nơi chân trời đỏ rực lên.

Đúng là ở Liễu trang có chuyện lạ!

Đàm Thanh Nhiễm nhìn về phía tiếng cười vang lên, thấy được vài cô gái mặc áo cưới, ma khí lượn lờ quanh người, đang lướt vào từ cổng thôn. Nàng đếm thử, có tổng cộng bảy người.

Tiếng cười vui vẻ vang lên từ dưới lớp khăn hỉ đỏ quái dị, và tiếng cười khúc khích ở đâu đó xen vào, khiến người ta nghe mà rụng rời tay chân.

Các tân nương tách ra ở nơi ngã tư đường, sau đó bọn họ đi về những phương hướng khác nhau như những cô gái đi chơi muộn về nhà. Bọn họ chia nhau đi theo các hướng trong thôn, vừa đi trên con đường về nhà vừa cười khúc khích.

Tất cả tiếng động trong bóng tối đều trở nên rõ rệt hơn, tiếng cười kia như tiếng ngân nga bên tai người khác.

Cô nương ơi,

Năm mười tám,

Mặc hồng trang,

Lên kiệu hoa,

Gả cho sơn thần…

Nhìn những tân nương này biến mất trong bóng tối, Đàm Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi ngay sau đó, tiếng cười quái dị kia vang lên ngay sau lưng nàng.
« Chương Trước