Chương 3

“Vốn dĩ trong hôn ước này, người ta cưới sẽ là con gái nhà họ Đàm chứ không nói rõ là đạo hữu Đàm Thanh Nhã. Ta và đạo hữu Đàm Thanh Nhã chỉ mới biết nhau, không có tình cảm, hơn nữa Thanh Nhiễm cũng là con gái nhà họ Đàm, chẳng lẽ ta không thể cưới nàng ư?”

Lộ Dao nhìn Vân Mục Trách mà kinh ngạc, “Nếu mọi chuyện như những gì Vân đạo quân nói, thế thì tại sao Đàm Thanh Nhiễm phải giả vờ như mình là Đàm Thanh Nhã?!”

“Đây chỉ là một thử thách nhỏ thôi.”

Đàm Hoài đứng trên điện chợt nói.

“Lúc trước, Vân đạo quân nói thích Thanh Nhiễm nhà bọn ta, muốn cưới nó nên hôm nay người làm phụ thân như ta mới dùng cách này để xem Vân đạo quân có thật sự thích Thanh Nhiễm không.”

“Lộ tiểu hữu còn câu hỏi nào không?”

Vừa rồi mọi chuyện bại lộ, Đàm Hoài không thể phủ nhận là ông ta muốn đổ vấy mọi chuyện lên đầu Đàm Thanh Nhiễm để một đứa con gái không có tác dụng gì nhiều này trở thành quân cờ thí mạng.

Nhưng nếu bọn họ đã có đủ lý do thì người làm cha chú như ông ta cũng nên giúp một tay.

Uy áp của đại thần kỳ Hợp Thể ùn ùn kéo tới, khiến mồ hôi lạnh túa ra từ trán Lộ Dao, nàng ta tái mặt vội lắc đầu.

Chưởng môn Lạc Thủy Tông Tạ Vân Thanh đứng cạnh Đàm Hoài khẽ gật đầu, “Nếu Lộ tiểu hữu không còn ý kiến gì thì chúng ta tiếp tục hôn lễ thôi.”

Tiếng kèn trống lại vang lên, lòng Đàm Thanh Nhiễm chùng xuống. Đàm Hoài không hổ là gia chủ nhà họ Đàm, phụ thân tốt của nàng biến ba người con gái của mình thành món hàng mua bán.

Nếu bọn họ không còn tác dụng hoặc là gây rắc rối cho gia tộc thì ông ta có thể vứt bỏ bọn họ mà không chần chừ chút nào. Sau chuyện hôm nay, e là không ai còn ở yên được chỗ cũ.

Đàm Thanh Nhiễm khẽ siết chặt quạt hợp hoan, nàng nhìn nụ cười trên mặt phụ thân với ánh mắt âm u. Nàng sẽ không bao giờ làm theo tình tiết gốc, không ngoan ngoãn làm vật hy sinh “sát thê chứng đạo”, cũng sẽ không làm quân cờ trong tay phụ thân!



Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của thiên địa, hôn lễ nhiều nghi thức lễ nghĩa cũng đã kết thúc, khách khứa đến tham gia đều đến phòng đãi tiệc. Đàm Thanh Nhiễm và Vân Mục Trách thì về Thiên Cơ Phong.

Đàm Thanh Nhiễm ngồi lên chiếc giường đỏ, dưới lớp chăn là bốn món đậu phộng, long nhãn, hạt sen, táo đỏ, lòng nàng chỉ thấy hoảng hốt. Sau khi đặt rượu hợp cẩn lên bàn, đệ tử lui ra ngoài, chỉ còn Đàm Thanh Nhiễm và Vân Mục Trách ở cùng một phòng.

Trong phòng yên ắng đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người bọn họ.

“Phu nhân, đã đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi!”

Nghe Vân Mục Trách nói như thế, Đàm Thanh Nhiễm đặt quạt hợp hoan xuống, nàng nhìn hắn, “Đợi chút đã, Vân đạo quân.”

“Ta nghĩ là trước khi uống rượu hợp cẩn, có một số chuyện chúng ta cần nói rõ.”

Nàng đứng dậy nhìn Vân Mục Trách mặc hỉ phục, mỉm cười vừa lễ phép vừa xa cách.

“Chuyện ta và Vân đạo quân kết làm đạo lữ không phải ý muốn của ta mà là do gia tộc ép buộc, chuyện này nhà họ Đàm có lỗi với ngươi!”

Tay Vân Mục Trách cầm ly rượu hợp cẩn khẽ run lên, hôm nay những gì hắn nói trong hôn lễ là thật, hắn thật sự thích Đàm Thanh Nhiễm!

Sống nửa ngày bên Đàm Thanh Nhiễm, hắn thấy vui sướиɠ vô cùng, đó là những cảm xúc mà hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được trong những năm tháng tu luyện vô tình đạo, làm bạn với kiếm!

Vân Mục Trách đặt rượu hợp cẩn xuống, thấy Đàm Thanh Nhiễm bối rối, hắn bèn nói, “Ta thật sự thích nàng.”

Chỉ là khi Đàm Thanh Nhiễm nghe xong, nàng khó hiểu. Trong sách, lòng Vân Mục Trách chỉ hướng đạo, không có tình cảm gì với nhân vật nữ nào, ngay cả nhị tỷ lập gia đình với hắn mười năm cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực.

Một kiếm tu tu luyện vô tình đạo thì làm sao có thể rung động với mình được?

Nàng ngẩng đầu nhìn người thanh niên nổi tiếng khắp giới tu chân, “Trước đây ta và ngươi không hề gặp nhau lần nào, chữ thích của ngươi quá nặng nề.”

Nàng không tin và cũng không dám tin Vân Mục Trách. Cho dù những gì Vân Mục Trách nói là thật, nàng cũng không muốn tin, từ khi bị vạch trần thân phận trong hôn lễ, dù tình tiết đã có sai sót nhưng vẫn đi theo mạch chính của truyện.

Nàng không muốn trở thành quân cờ của nhà họ Đàm, cũng không muốn nửa quãng đời còn lại của mình sống ở Lạc Thủy Tông mà mình không quen, ngày nào cũng lo lắng chẳng biết mình sẽ chết khi nào!