Chương 10. Hoàng tuyền chi lộ, ngươi dùng chân tật mà bò cho xong

Đây là địa phương quỷ quái gì?

Một bên bức tường cũ kỹ bám rêu lộ ra thềm đá dơ bẩn kéo dài xuống sâu dưới nền đất. Bước tới liền thấy địa lao âm lãnh trải ra trước mắt. Mỗi góc đều là gạch nát tường loang, nước bẩn tí tách, chuột bọ hoành hành. Phòng giam thấp hẹp nhốt không ít nam nhân tả tơi rách rưới, ai nấy đều hung hãn xen lẫn chết lặng, họ là nô ɭệ đám người quyền quý nuôi để đánh chết, để đấu chết, để lũ cặn bã ấy tìm niềm vui……

Ngu Linh Tê hô hấp cứng lại.

Phố lưu dân ở phía tây là nơi suy đồi khổ bức nhất thành Lạc Dương cũng không bằng nơi này âm u hủ bại.

Thanh Tiêu bước đi phía trước. Chờ không bao lâu, một bóng dáng mảnh khảnh từ phía chợ đen đi tới.

Bóng râm tối đen theo bước chân từng chút từng chút từ trên người hắn rút đi, tới địa phương đầy nắng và gió, người tới dần hiện rõ hơn, mặt nạ xanh than quen thuộc, cùng nhung phục hắc sắc.

Hắn tới.

Ngu Linh Tê với màn xe nhìn trộm, theo bản năng nắm chặt roi ngựa trong tay. Chỉ cần hắn bước tới gần thêm chút, nàng liền kêu thị vệ trùm bao bố kéo tới trước mặt đánh một trận……

Ninh Ân đột nhiên dừng bước, giương mắt nhìn về phương hướng xe ngựa Ngu Linh Tê.

Hình như nhận ra cái gì, hắn xoay người nhấc chân liền chạy.

“Bị phát hiện rồi sao?”

Ngu Linh Tê cắn cắn môi, bất chấp tất cả, khom lưng nhảy xuống xe ngựa hô: “Đuổi theo!”

“Tiểu thư!”

Thanh Tiêu ngăn Ngu Linh Tê lại, cảnh giác nói, “Người hắn tránh không phải là chúng ta.”

Thanh Tiêu nói đúng rồi, vừa dứt lời ba người bịt mặt thân ảnh quỷ mị từ nóc nhà nhảy xuống, đuổi theo hướng Ninh Ân chạy đi.

Bọn họ động tác cực kỳ nhanh nhẹn nhạy bén, không giống nô ɭệ bị nuôi nhốt ở đây, càng giống thích khách có tố chất đã qua huấn luyện.

Thình lình xảy ra biến cố làm Ngu Linh Tê giật mình.

Sao lại thế này, có người muốn gϊếŧ Ninh Ân đại phôi đản này?

Không đợi Ngu Linh Tê suy nghĩ cẩn thận, một tiếng tiếp một tiếng nặng nề vang lên. Ngực Ninh Ân ăn một quyền, thân mình bay lên không rồi nện ở trên mặt đất lăn vài vòng, mặt nạ cũng rớt ở một bên.

“Có nguy hiểm, tiểu thư chớ tới gần!”

Trước mắt thế cục hỗn loạn, thị vệ sợ gần tai dính họa, che chở Ngu Linh Tê lui lại sau góc tường.

Ngu Linh Tê núp trong góc, tâm tình phức tạp nhìn thiếu niên đang giãy giụa cách đó không xa.

Ninh Ân chắc hẳn trọng thương chưa lành, phản ứng hơi trì độn.

Hắn che ngực, run rẩy muốn đứng lên lại bị ba gã hung đồ đá một chân vào ngực. hân mình hắn bay xa ba trượng, như bao cát vải bố lụp bụp một tiếng bị đấm qua đá lại, ném lên ném xuống.

Hắn ngã nát sọt tre, gãy gậy trúc, đau đớn cuộn tròn thân mình, ho ra một ngụm máu bầm. Máu tươi đỏ thắm bên khóe môi làm sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.

Một màn đỏ tươi chọc đôi mắt Ngu Linh Tê sinh đau.

Kể cả có là thời điểm nàng phẫn hận nhất cũng chưa hề muốn hành hạ Ninh Ân đau khổ chết lặng như vậy……

“Đè hắn lại, đừng vội chơi chết.”

Hán tử cầm đầu màu da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn như núi, đạp giữ Ninh Ân nằm im dưới chân.

Máu tươi từ vết thương cũ trên ngực hắn thấm ra, nhuộm giọt nước thành sắc son phấn nhàn nhạt.

Hắn bị người hung hăng ấn ở trên mặt đất, gương mặt bị đè ép không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, nước bùn pha máu loãng tí tách tí tách chảy xuống, tẩm đỏ đôi mắt hắn hung ác phẫn hận.

Hán tử ngăm đen nói: “Chủ tử dặn dò qua, ngươi nếu biết trốn như vậy, trước cứ đánh gãy chân ngươi. Hoàng tuyền chi lộ, để ngươi bò cho xong.”

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm đôi chân đang giãy giụa của Ninh Ân, giơ cao thiết chùy đầy gai sắc nhọn như nanh sói.

Thiết chùy chiết xạ ra sâm hàn lãnh quang, Ngu Linh Tê trong lòng hoảng loạn.

Tầm mắt xoay chuyển, ký ức bay nhanh, nàng nhớ tới kiếp trước.

Kiếp trước vào những ngày mưa dầm, Ninh Ân luôn thích gϊếŧ người.

Lúc đầu Ngu Linh Tê còn tưởng là nghi thức thần bí gì đó, sau mới biết hắn gϊếŧ người thuần túy vì ngày mưa dầm chân hắn đau đớn khó chịu, tâm tình không tốt.

Một lần nọ sấm chớp mưa giông, Hồ Đào không cẩn thận làm vỡ cốc lưu ly Ninh Ân quen dùng.

Ninh Ân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, chậm chạp nhấc mắt.

Lúc ấy Ngu Linh Tê liền biết, hắn động sát tâm.

Nàng không nghĩ nhiều, sán tới chỗ hắn, mềm giọng gọi hắn, vụng về mà phân tán lực chú ý của hắn.

Ninh Ân bóp cổ nàng, ngón tay lạnh băng không chút độ ấm, sắc mặt cũng trắng bệch, dường như chỉ có máu tươi mới có thể cho hắn thêm chút màu sắc sức sống.

Trong chớp mắt ấy, Ngu Linh Tê nghĩ mình chết chắc rồi.

Nhưng tay tựa kìm sắt dán lên làn da ấm áp nơi cổ nàng hình như lực độ lỏng không ít.

Ninh Ân hơi hơi nheo lại đôi mắt vừa đen vừa lạnh, bàn tay bóp chặt dần dần hóa thành vuốt ve nhẹ nhàng, như là nghi hoặc nữ nhân yếu ớt như vậy sao lại có độ ấm như thế.

Hắn nhấc nốt cánh tay trái dán lên trên cổ nàng, lạnh lẽo truyền đến làm Ngu Linh Tê lông tơ dựng ngược.

“Cởi xiêm y.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Ngu Linh Tê kìm lại ý niệm xoay người chạy trốn, cởi bớt y phục, hơi chút chần chờ đi tới. Nàng dùng nhiệt độ chân thật của cơ thể đi sưởi ấm, xoa dịu chân tật phát tác của Ninh Ân.

Lần đầu tiên, nàng đánh cược chính xác tâm tư kẻ điên.

Lúc hôn lên, khớp hàm của hắn còn run nhè nhẹ, gặm cắn môi nàng cùng hai bên gáy.

Ngu Linh Tê xoa bóp thư giải đau đớn cho hắn, khuynh tẫn toàn lực lấy lòng.

Rốt cuộc nàng mệt quá mà thϊếp đi. Lúc nàng tỉnh lại, Ninh Ân vẫn gắt gao ôm chặt nàng để sưởi ấm, cánh tay cường tráng hữu lực suýt nữa bẻ gãy eo nhỏ của nàng, cả người co lại như tôm nhỏ.*

* anh nhà yếu ớt co người, zạy đóoo

Đó là lần duy nhất Ninh Ân để lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt nàng, khiến Ngu Linh Tê nhớ thật lâu.

Có lẽ bởi vì Ninh Ân chẳng phải người yếu đuối, bị lưỡi dao sắc bén xỏ xuyên qua ngực cũng có thể mặt không đổi sắc, điên đến cơ hồ không có ngũ cảm.

Nàng không hiểu, đau đớn xuyên tim thấu xương như nào mới có thể làm hắn khổ sở khó nhịn, trắng đêm không ngủ, miên man mơ hồ, khớp hàm phát run....

Chân hắn…… là bị đánh gãy như vậy sao?

Ngu Linh Tê con ngươi khẽ run, hồi ức cùng hiện thực giao điệp, câu trả lời rõ như ban .

Không kịp nghĩ kỹ, nàng run giọng rống lên: “Thanh Tiêu! Các ngươi còn thất thần cái gì?”

Tiếng kêu thanh thúy cất lên phá lệ đột ngột, như chém một nhát giữa thiên thanh.

(mng hiểu như là cảm giác đột ngột lúc nghe tiếng sấm chớp ấy, kh hề có chút chuẩn bị nào, đánh thẳng vào màng nhĩ.

Oyyy nghĩ tới lại thấy sợ sấm chớp zler, tui đang ở HN, cơ mà dạo này lắm mưa to sợ kinh T^T)

Nam nhân da ngăm kinh ngạc xoay người, trường kiếm trong tay Thanh Tiêu phá không mà ném tới, chém qua cổ tay tên ác nhân. Thiết chùy không giữ nổi rơi xuống đất, bọt nước bắn lên như chiết xạ ra thanh lãnh ánh sáng.

Ngay sau đó hai thị vệ Ngu phủ nhảy ra từ sau lưng Thanh Tiêu nhảy ra, giao thủ với loan đao của hai tên thích khách còn lại.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như được kéo dài ra vô tận.

Gió mạnh chợt thổi qua, rèm lụa mỏng phất động, đôi mắt kiều tiếu vũ mị của thiếu nữ mang theo vô vàn nghiêm nghị.

Nàng niết roi ngựa mạ vàng quý giá, khoác áo lông chồn giá trị liên thành đứng ở nơi luyện ngục thảm án, như nét bút lạ chẳng hợp với bức tranh. Nàng sạch sẽ như ánh sáng, bất ngờ mà chiếu vào khung cảnh tối tăm dơ bẩn này.

Thiếu niên suy yếu chật vật nằm trong nước bùn, khóe môi dính đầy máu, đôi mắt đen nửa mở, cứ thế cùng cặp mắt hạnh xinh đẹp cách không chạm vào nhau.

A, là nàng.

:33 hyhy yêw hay hơm yêw lói một nhờiiiiii