Chương 2. Chết bất đắc kỳ tử

Ngu Linh Tê khẩn trương cực kỳ, một cái đai lưng bạch ngọc thở hổn hển cởi cả buổi.

Ninh Ân nhưng thật ra không vội, ngón trỏ không nhanh không chậm mà gõ trên đùi, đến tư thế cũng không chút thay đổi.

Dưới ánh nến tươi đẹp, từ góc độ của Ninh Ân có thể nhìn thấy trắng nõn từ mặt nàng kéo dài tới sâu dưới lớp áo trong cổ, so với ngọc bích thượng đẳng nhất còn mê người hơn.

Hắn nhìn thấu hết thảy, biểu tình lười biếng, ung dung mà hưởng thụ hành động vụng về của Ngu Linh Tê.

Tuy là lương bạc như Ninh Ân cũng không thể không thừa nhận Ngu Linh Tê có túi da thật đẹp. Chẳng sợ nàng hiện giờ thân phận không còn cao quý nhưng thân thể kia băng cơ ngọc cốt, vẫn rất tươi đẹp, dưới ánh đèn phảng phất như đến sợi tóc cũng phát sáng.

Ánh sáng này chiếu tới Ninh Ân khó chịu, cả người chỉ muốn kéo nàng xuống, hung hăng xoa nát dưới tay. Càng không nói đến, nàng là vì một nam nhân khác tới lấy lòng chính mình.

Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt mỹ nhân lúng túng tới ửng đỏ dưới đèn, nhàn nhạt nói: “Ngu Linh Tê, ngươi không khỏi quá đánh giá cao chính mình.”

Đôi mắt hắn như ngưng tụ hắc băng, tuấn mỹ thâm thúy, lộ ra thâm ám cùng lương bạc.

Bên thái dương Ngu Linh Tê chảy ra nhỏ vụn mồ hôi mỏng, trong lòng ủy khuất: “Có đánh giá cao hay không, dù sao cũng phải…… thử xem mới biết.”

Dải lụa quấn quanh eo nàng được cởi ra, tà váy rơi lả tả chồng chất bên chân, giữa xuân hàn se lạnh nàng hơi hơi co rúm lại.

Sau đó run rẩy vòng lấy cổ hắn, gần sát chút, nín thở đem môi nhỏ mềm mại dán lên môi mỏng hơi lạnh của Ninh Ân.

Thấy hắn không lên tiếng, lại đánh bạo nhích lên trên, liếʍ liếʍ chóp mũi đĩnh bạt của hắn.

Dù gì cũng đã ở chung hai năm, nàng biết làm thế nào vuốt lông một kẻ điên.

Nếu đêm đó hắn tâm tình tốt, chỉ là sẽ khó qua chút; nếu hắn tâm tình không tốt, thì là sẽ thấy máu.

Thật không may, đêm nay kẻ điên bị kí©h thí©ɧ, tâm tình vô cùng không tốt.

“Cười một cái.” Trong màn trướng tối tăm, Ninh Ân lạnh lùng ra lệnh.

So sánh với hắn y phục chỉnh tề, Ngu Linh Tê chật vật hơn nhiều. Nàng cả người đều khó chịu cực kỳ, dạ dày nóng rát như phải bỏng, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cười không nổi.

Ninh Ân nhướng mày, rõ ràng là không hài lòng.

Hắn nhéo Ngu Linh Tê cánh môi, kéo kéo sang hai bên. Môi nàng bị hắn hôn rách, còn chảy máu, sắc thái còn hoa lệ hơn son môi.

Kéo đến khi miệng nàng giương lên một nụ cười giả dối chẳng ra gì, đau đến hai mắt đẫm lệ tầm nhìn mơ hồ, Ninh Ân mới buông ra nàng cười ha hả, cười đến l*иg ngực chấn động.

Hắn chống huyệt Thái Dương tựa ở đầu giường, duỗi ngón tay ấn lên cánh môi Ngu Linh Tê, chậm rãi thoa đều giọt máu chảy, giọng nói khàn khàn mang ý cười: “Cái miệng nhỏ như vậy, sao lại có gan ăn bổn vương chứ?”

Lời nói hề hước làm Ngu Linh Tê cay xè con mắt.

Nàng từng là quý nữ phủ tướng quân, quang mang vạn trượng, cao ngạo tự phụ. Hai năm nay nàng nhịn xuống sợ hãi, nhịn xuống đau đớn, cho rằng chính mình không còn gì mà để ý, nhưng giờ nghe được Ninh Ân dùng lời nói hài hước nhắc nhở nàng hiện giờ có bao nhiêu ti tiện, vẫn ủy khuất đến rớt nước mắt.

Dạ dày bỏng rát, thân thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, có cái gì căng chặt sắp đứt gãy, Ngu Linh Tê cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.

Nàng trừng mắt hạnh đỏ bừng, dùng sức tránh khỏi kiềm chế từ Ninh Ân, vừa rời khỏi lại bị dễ như trở bàn tay mà kéo về giữ chặt trên giường.

Nàng không phục, giãy giụa một hồi, lỡ đá tới chân trái của Ninh Ân, nhất thời hai người đều đơ rồi.

Chân trái tàn tật tới chết là nghịch lân của hắn, không ai dám đυ.ng vào, càng không nói đến chuyện bị người đá cho một cước.

Ninh Ân nháy mắt trầm mặt xuống, “chậc” một tiếng, bóp cằm Ngu Linh Tê cười lạnh: “Da mặt mỏng như vậy còn bò giường cái gì?”

Ngu Linh Tê cũng biết mình đυ.ng vào nghịch lân, tức khắc sợ tới mức cứng đờ như con chim cút.

Nàng muốn nói gì đó cứu vãn tình hình nhưng chỉ cảm thấy cơn đau bụng khủng khϊếp mà mãnh liệt ập tới.

Cùng lúc tầm mắt bắt đầu choáng váng tan rã, khó thở như là con cá mắc cạn, từ trong cổ họng không thể phát ra chút thanh âm nào.

Ninh Ân nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của nàng, chỉ thấy từ sau khi gặp tên họ Tiết, đến lấy lệ ngoài mặt nàng cũng không muốn làm.

Nếu như là lúc trước, nàng đã sớm rầm rì dán lên hắn, mềm nhẹ dỗ dành.

“Hiện tại mới bắt đầu chán ghét bổn vương, có phải hơi muộn hay không?”

Ninh Ân không thoải mái, đương nhiên cũng không cho người khác dễ chịu.

Hắn nắm lấy chân nhỏ đang đá loạn của Ngu Linh Tê, ách thanh nói: “Không bằng cũng đánh gãy chân ngươi, lấy dây xích xích ngươi lại, khiến ngươi đến hơi sức bò tới cửa nhìn lão thị vệ cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn……”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Hình ảnh cuối cùng Ngu Linh Tê nhìn thấy là ngụm máu đen chính mình phun ra, như một mũi tên, bắn tung tóe trên vạt áo tuyết trắng của Ninh Ân.

Cùng lúc trong bụng kịch liệt quặn đau, mắt tối sầm không còn ý thức.

……

Ngu Linh Tê không nghĩ tới, mạng nhỏ của mình cứ như vậy liền mất rồi.

Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, sao đột nhiên mình đi đời nhà ma. Cũng không thể thật là bị Ninh Ân hù chết?

Như thế thật khó tin..Không thể tin nổi!!

Suốt ba ngày, hồn phách nàng bay bay dưới xà nhà, nhìn xác chết của mình lạnh băng nằm trên giường mà thấy kỳ quái, từ ban đầu không dám tin tưởng đến khủng hoảng, lại đến chết lặng tiếp thu……

Nàng rốt cuộc nhụt chí mà nghĩ: Chết rồi cũng tốt, kẻ điên không thể giận dữ với mình nữa.

Cũng không biết Ninh Ân sẽ xử lý thi thể nàng thế nào, là một phen lửa đốt sạch sẽ, hay là quăng một phát quăng ra bãi tha ma?

Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ nàng cũng không nghĩ tới, Ninh Ân thế nhưng không làm tang sự cho nàng, không lập linh đường.

Thậm chí nửa manh chiếu rách cũng lười đến bố thí, mặc thi thể nàng bị quên đi ở tẩm điện tối tăm, nằm một ngày lại một ngày.

Có lẽ do không được an táng, hồn phách Ngu Linh Tê không thể nhập cửu tuyền luân hồi, làm một cô hồn dã quỷ bay tới bay lui bên cạnh Ninh Ân, cắn răng nhìn hắn thượng triều xử lý chuyện công, hạ triều gϊếŧ người.

Ngày thứ ba sau khi Ngu Linh Tê, Ninh Ân đi Triệu phủ.

Hắn vào cửa một câu không hé, chỉ sai người liệt ra tham ô, không tận trung tận chức... lớn lớn nhỏ nhỏ hơn mười tội danh, giam lại mấy chục nhân khẩu trên dưới Triệu phủ.

Triệu Huy hãi hùng, mặt như màu đất, vội dọn ra mấy rương trân bảo, thêm cả miếng cổ ngọc trấn trạch, quỳ gối một đường lê đến trước chân Ninh Ân, cầu hắn tha cho một tia sinh cơ.

Ninh Ân xốc mí mắt nhìn miếng cổ ngọc, cười nói: “Ngọc là ngọc tốt, chỉ tiếc thiếu chút nhan sắc.”

Triệu Huy cho rằng sự tình có cơ may xoay chuyển, vừa lộ ra vui mừng bên tai đã nghe Ninh Ân nhẹ nhàng thả thêm một câu: “Nghe nói ngọc được máu người dưỡng mới coi như hi thế cực phẩm chân chính.”

Hàn quang thoáng hiện, máu tươi tung tóe nhiễm hồng hải đường nở rộ của Triệu phủ.

Triệu Huy run rẩy ngã quỵ, vũng máu dưới cái xác to kềnh tròn trịa của y dần lan tràn, tẩm lên miếng cổ ngọc giá trị liên thành, thắm sắc đỏ.

Bọn họ thậm chí không kịp kêu thảm thiết, Triệu phủ đã thành nhân gian luyện ngục.

Thủ đoạn tàn nhẫn, Ngu Linh Tê giờ chỉ là tiểu quỷ cũng không ngăn được run rẩy.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn biểu tỷ Triệu Ngọc Trà còn sống, nhưng sắc mặt so với người chết còn đáng sợ hơn, hai mắt mở to, nước mắt không khống chế được ào ạt trào ra.

Ninh Ân dùng gậy chống nâng cằm nhỏ Triệu Ngọc Trà cằm, hạ mắt nhìn thật kỹ khuôn mặt nhu uyển thanh lệ phía trước. Sau một lúc lâu, làm như tiếc hận nói: “Mặt ngươi làm bổn vương nhớ tới một cố nhân, gϊếŧ đi đúng là đáng tiếc.”

Triệu Ngọc Trà trong mắt ánh lên một tia hy vọng, run rẩy cúi người, nắm lấy vạt áo Ninh Ân không tiếng động cầu xin.

Ngay sau đó, lưỡi đao sắc bén cất giấu dưới đáy gậy chống vươn ra, vẽ một đường máu thật sâu trên túi da thanh tú của Triệu Ngọc Trà, từ khóe miệng kéo thẳng đến bên tóc mai.

Triệu Ngọc Trà bụm mặt kêu lên thảm thiết.

Ninh Ân thờ ơ lạnh nhạt, phân phó thị : “Đem nàng ta sung nhập tiện tịch, đưa tới quân doanh biên cương. Nhớ kỹ, đừng để cho nàng tìm chết, có chút tội cần phải tồn tại chuộc lỗi mới thú vị.”

Đại môn sau lưng đóng lại, hồn phách Ngu Linh Tê bị bắt thổi đi theo hắn, trong đầu vẫn quanh quẩn tiếng kêu khóc thê lương của biểu tỷ Triệu Ngọc.

Tuy Triệu Huy bị trừng phạt đúng tội, Ngu Linh Tê có chẳng bao nhiêu cảm tình với một nhà Triệu gia nhưng thấy thảm trạng Triệu phủ, trong lòng kinh sợ lớn hơn khoái ý.

Ninh Ân nói mặt Triệu Ngọc Trà làm hắn nhớ tới cố nhân, chỉ có Ngu Linh Tê biết: Biểu tỷ lớn lên giống nàng.

Nàng không ngờ Ninh Ân thế nhưng ghét nàng đến thế, nhìn thấy giương mặt giống mình cũng đem phá, còn sung làm quân kỹ……

Ngu Linh Tê cẩn thận nghĩ nghĩ, mấy năm nay mình từng bước cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, tựa hồ không làm gì có lỗi với Ninh Ân nha.

Cũng không thể là ghi hận một đạp trên giường kia chứ...nhỉ?

Sớm biết vậy đã không đá hắn, xú kẻ điên!

Ngu Linh Tê chết ngày thứ năm.

Ninh Ân đơn giản cũng chộp tới tộc nhân dư lại của dòng bên Ngu gia, cùng nhau lưu đày.

Sau đó hắn vui vẻ thoải mái tới tầng chót của lao ngục Đại Lý Tự, thưởng thức một hồi thảm trạng của Tiết Sầm, thuận tiện bẻ gãy hai ngón tay y.

Ngu Linh Tê suýt nữa tức phát khóc: Mình chết cũng đã chết rồi, Ninh Ân còn bám theo không tha người liên quan tới nàng!

Nàng mơ màng hồ đồ mà bay bay phía sau Ninh Ân, chỉ muốn tết hình nộm nhỏ nguyền rủa hắn, hận không thể giống trong thoại bản hóa thành lệ quỷ trả thù Ninh Ân.

Nhưng nàng không thể, nàng dùng hết toàn lực vung tay, chạm vào cũng chỉ là một khối khí, nhẹ bẫng mà xuyên qua thân thể Ninh Ân, một sợi tóc của hắn cũng không hư hại nổi.

Ngu Linh Tê chết ngày thứ sáu, Ninh Ân tựa hồ rốt cuộc cũng nhớ tới nàng.

Ngày xuân có chút ấm áp, mặc dù trong mật thất đặt thêm giường băng, thân thể của nàng đã chết lâu như vậy cũng thực sự không quá đẹp.

Ninh Ân như vừa uống rượu, ánh mắt hiện ra mê ly. Hắn ngồi cạnh giường băng một lát, đứng lên lấy tới son phấn Ngu Linh Tê sinh thời quen dùng, chậm rì rì trang điểm cho nàng.

Tay nghề của hắn cực kỳ tốt, trang dung tinh xảo nùng lệ, nhưng Ngu Linh Tê thực sự không có tâm tình tán thưởng. Thân thể không còn sinh khí, son phấn đắp ở trên mặt hiện lên một tầng trắng bệch giả dối, môi tô đỏ tươi, càng nhìn càng thấy quỷ dị.

Ninh Ân như không phát giác, thậm chí còn có tâm tình đẩy đẩy khóe môi nàng, lười biếng nói: “Cười một cái.”

Hồ nháo!

Ngu Linh Tê lại bị chọc tức đến suýt nữa hồn phi phách tán, hoài nghi Ninh Ân bị khuyết tật tính tình nghiêm trọng, hoặc là rối loạn tâm thần, bệnh điên gì đó!!

Thân thể cũng cứng lại rồi, làm sao mà cười được?

Nàng không cười, nàng cười không nổi.

Ninh Ân hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề này.

Hắn chống trên giường băng, ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo chiếu lên sườn mặt hắn, như là mạ lên một tầng hàn sương.

Hắn cứ rũ mắt như vậy, vẫn không nhúc nhích mà trầm mặc.

Đầu thất ngày ấy, Ngu Linh Tê cảm giác hồn phách mình nhẹ đạm giống như sương khói, gió thổi qua là có thể tan đi.

Nhưng Ninh Ân vẫn không hạ táng nàng xuống mồ.

Hắn sai người thu thập cẩn thận đồ đạc liên quan của Ngu Linh Tê, khóa vào mật thất.

Hắn thậm chí không cho hạ nhân trong phủ nhắc đến danh hào của nàng, trái lệnh ban chết.

Ngu Linh Tê có chút đau thương.

Nàng biết, gian mật thất nho nhỏ kia là góc mồ cuối cùng của nàng, không bài không vị, đến một tờ giấy tiền cũng không xứng có được.

Sắp đến đầu vẫn là không cam lòng, cực độ không cam lòng.

Mình chưa bao giờ đã làm nửa chuyện thương thiên hại lí, không nên rơi vào kết cục như thế.

Trước khi rơi vào hư vô vô tận, ý thức nàng hỗn độn phiêu tán:

Nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải khiến tên đại hỗn đản Ninh Ân kia làm trâu làm ngựa, trả bù cho hắn kiếp này tạo nghiệt!