Chương 21: Tên

Ngu Linh Tê tìm một vòng ở hậu viện, quả nhiên không thấy Ninh Ân, cắn môi một cái, chạy ra ngoài góc cửa.

Thị vệ Thanh Tiêu dắt ngựa đứng ngoài cửa, như thể chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc.

Không kịp suy tư, Ngu Linh Tê đoạt lấy dây cương từ trong tay Thanh Tiêu, bước lên bậc đá xoay người lên ngựa, vỗ mông ngựa quát dẹp đường: “Chạy!”

“Tiểu thư, con ngựa này….”

Thanh Tiêu kinh hãi: con ngựa này còn chưa kịp lắp yên và đệm!

Không kịp đuổi theo, con tuấn mã đã đưa thiếu nữ mặc y phục màu trắng biến mất trong màn đêm góc phố đen kịt, phi nước đại theo đường lớn trước cửa.

Ngu Linh Tê tìm một vòng dọc theo đường trước cửa phủ, cũng không hề thấy Ninh Ân.

Trời tối như vậy, hắn lại bị thương, có thể đi đâu đây?

Quầng sáng trong đầu vừa hiện, Ngu Linh Tê nhớ ra một nơi, lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía đường Thăng Bình.

Giờ Hợi, chợ đã tan, trên đường lác đác mấy ánh đèn, không có một bóng người.

Những ngôi nhà cháy rụi ở Dục Giới Tiên Đô, giống như những bộ xương đen trơ trụi ở tận cùng bóng tối. Mà dưới cửa cháy xém đổ nát, quả nhiên đó là hình bóng cô tịch của Ninh Ân.

Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, đứng thẳng người, dưới chân đổ bóng dài cô đơn.

Nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút bất ngờ.

Trong nháy mắt bụi trần lắng đọng*, khiến cho Ngu Linh Tê không để ý đến bóng cắt lưng xám lướt qua trên mái hiên.

*Bụi trần lắng đọng: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).

Sau khi bình tâm trở lại, chính là lan tràn đầy sự chua xót.

Có lẽ Ninh Ân không có nhà, bị cha và huynh “đuổi” ra khỏi phủ, nơi tá túc trong tiềm thức của hắn vẫn là Dục Giới Tiên Đô ban cho hắn tổn thương vô tận và khuất nhục này.

Hoặc có lẽ hắn cố ý trốn ở đây, nơi nàng có thể tìm thấy.

Cho dù cố ý hay vô ý, Ngu Linh Tê đều không thể ngồi yên mặc kệ.

“Này ——”

Ninh Ân hơi ngửa đầu, trong mắt phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của nàng đang cưỡi ngựa vội vàng dừng lại.

Con tuấn mã giương cao vó ngựa, thiếu nữ trên lưng ngựa siết chặt dây cương, mái tóc đen xõa xuống tung bay như mây, kéo ánh sáng chói mắt như sợi tơ vàng ở phía sau ra.

Nàng chưa kịp rửa mặt chải đầu thay quần áo, mặc váy trắng tinh đuổi theo, dưới làn váy bay bay lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như ngọc và giày thêu xinh xắn.

Lưng ngựa trơ trụi, thậm chí không lắp yên ngựa.

Ngu Linh Tê khống chế ngựa đi, đôi mắt hạnh xinh đẹp trong veo nhìn xuống dưới ngựa.

“Tiểu thư.”

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Ân lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, giấu đầu hở đuôi giấu cánh tay trái được băng bó kín mít ra sau.

Ngu Linh Tê vẫn nhìn thấy màu đỏ thẫm thấm ra ngoài băng gạc, không khỏi mím môi, hình như giữa răng và môi lại tràn ra mùi rỉ sắt tanh ngọt ấm áp kia.

Bỗng nàng mở miệng: “Ngươi nói ngươi không có tên, ta tặng ngươi một cái tên.”

Ninh Ân nhìn nàng, lẳng lặng nghe.

“Biệt hiệu trước đây của ngươi là ‘27’ quá không thuận miệng, ta lấy chữ ‘Thất’ cuối cùng, lấy quốc hiệu ‘Vệ’ làm họ.”

Ngực Ngu Linh Tê hơi phập phồng, ánh mắt giống như xuyên qua thiếu niên trước mắt, trở về quá khứ xa xôi, gằn từng chữ nói: “Trước khi tìm lại được tên thật của ngươi, ngươi gọi là ‘Vệ Thất’.

Ninh Ân đứng thứ bảy trong số rất nhiều Hoàng tử, ‘Vệ Thất’ là tên giả mà kiếp trước Ngu Linh Tê và hắn rời cung đi hành cung dưỡng bệnh.

Đó là cái tên chỉ có nàng biết.

Ninh Ân khẽ mở to hai mắt, trong con ngươi như nước đọng xẹt qua một tia kỳ lạ.

Tên này hắn chưa từng nghe qua, nhưng không biết vì sao, lại có một cảm giác quen thuộc khó có thể nói thành lời.

“Vệ…. Thất?” Hắn lặp lại.

Giọng nói thiếu niên khàn khàn mà hơi nghi ngờ, cùng với tiếng gió thổi nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngu Linh Tê gật đầu.

Tay cầm chặt dây cương lại nới lỏng, nàng từ từ cúi người trên lưng ngựa, lần đầu tiên chủ động đưa tay về phía Ninh Ân.

“Về nhà với ta, Vệ Thất.” Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ thở gấp, nói.

Một chữ “nhà”, là từ buồn cười nhất thế gian, nhưng nói ra từ môi nàng, lại có loại trầm tĩnh không thể giải thích được khiến người ta tin tưởng và nghe theo.

Yết hầu Ninh Ân giật giật, ngẩn người trong giây lát, từ từ nhấc tay bên phải sạch sẽ lên, nhẹ nhàng đặt các đốt ngón tay vào lòng bàn tay nàng.

Hắn nói: “Được.”

Bàn tay nhỏ bé đó mềm mại mảnh khảnh, lại ấm áp mềm dẻo, chỉ với một cái kéo nhẹ, đã kéo Ninh Ân lên lưng ngựa.

Thiếu niên nghèo và thiếu nữ kiều quý, đều là vào đêm nay, mỗi người bắt đầu một canh bạc lớn với một con đường phía trước không xác định.

“Tay trái ngươi bị thương, thân thể không tốt, tốt nhất nắm lấy ta, ngã xuống ta không chịu trách nhiệm nhặt đâu.” Giọng nói trầm thấp của thiếu nữ phía trước truyền đến.

Ninh Ân rũ mắt, lưỡng lự vươn tay, vòng tay ôm eo nàng.

Mảnh khảnh, mềm mại, như thể hai bàn tay có thể xiết chặt.

Lần đầu tiên trong đời hắn tò mò về cơ thể nữ nhân.

Đang thắc mắc rốt cuộc dưới bàn tay là nhuyễn ngọc gì làm ra, thì thấy một cái khuỷu tay chạm vào, lời cảnh cáo yếu ớt của thiếu nữ truyền đến: “Nắm y phục, không được chạm lung tung.”

“Vâng, tiểu thư.”

Giọng nói ngoan ngoãn của thiếu niên phía sau, nhưng trong mắt, lại rõ ràng lộ ra ý cười đen tối.

Phủ tướng quân, vẫn sáng rực.

Ngu Linh Tê đi vào từ cửa phụ, đưa Ninh Ân đến sảnh phụ.

Suốt đoạn đường người hầu lần lượt khom mình hành lễ, nhưng ai cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái, nói nhiều hơn một chữ.

Nhìn thấy nữ nhi về, Ngu tướng quân và Ngu phu nhân đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lập tức dừng ở trên người thiếu niên mặc y phục đen phía sau nàng, lông mày vừa mới dãn ra lại bất giác nhíu lại.

“Cha, nương, huynh, Tuế Tuế về rồi.”

Nàng cẩn thận nhìn phản ứng của cha và huynh, xem họ có nhận ra thân phận của Ninh Ân hay không, nhưng không ngờ, sắc mặt của cha và huynh ngoài hơi đau đầu không hài lòng, cũng không có gì khác thường.

Bọn họ không biết Ninh Ân.

Đối mặt với sự dò xét nghiêm nghị của Ngu tướng quân, vẻ mặt Ninh Ân cũng thản nhiên, chỉ là mắt hơi tối lại một chút.

Thấy tầm mắt Ngu Linh Tê nhìn tới, hắn lập tức nở nụ cười, như là gió xuân làm tan tuyết vậy.

“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đồ ăn và thuốc trị thương, ta sẽ bảo người mang đến phòng cho ngươi.”

Giọng Ngu Linh Tê chậm lại, mắt hạnh kiên định, yểu điệu như vậy, lại chói mắt như thế.

Ninh Ân rất nghe lời, miễng cưỡng hành lễ với Ngu tướng quân và Ngu phu nhân, rồi lui ra.

“Tiểu muội, muội quá mềm lòng rồi.”

Ngu Hoán Thần hít sâu một hơi, mở miệng trước: “Muội còn chưa xuất giá, gặp nạn ở Xuân Tiêu, dù cho kẻ không tên không họ kia đối xử với muội trung thành hơn nữa, cũng không thể…”

“Hắn cũng không phải kẻ ăn xin.”

Ngu Linh Tê nhìn về phía Ngu Hoán Thần, nghiêm túc nói: “Hắn có tên, gọi là Vệ Thất.”

“Tên vốn không quan trọng, danh tiếng của muội mới là quan trọng nhất.”

Ngu Hoán Thần hướng phía trước nói: “Cho dù hắn cứu muội một mạng, muội cũng từng ở trong tuyết lớn cứu hắn một mạng, hai bên bù trừ, muội hoàn toàn không nợ hắn gì, đền đáp bằng số tiền lớn đưa hắn ra khỏi phủ mới là kết cục tốt nhất.”

Ngu Linh Tê nhận lấy áo choàng thị tỳ đưa tới quấn trên người, khẽ cười: “Huynh, thật ra trong lòng huynh rất rõ, muội cứu hắn chỉ là dễ như trở bàn tay, hắn cứu muội lại đánh đổi bằng cả tính mạng, sao có thể coi như nhau được?”

Ở chỗ quẹo hành lang, Ninh Ân nghe được những lời này bước chân hơi dừng lại.

Mặc dù tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng lời nói dịu dàng lại kiên định này, vẫn ném xuống một vòng gợn sóng ở trong tâm hồ tĩnh mịch của hắn, nháy mắt thoáng qua.

Khóe miệng hắn cong lên, như cười như không, xoay người đi vào trong bóng tối không thấy điểm cuối của hành lang.

Sảnh phụ, Ngu Linh Tê không nhanh không chậm nói: “Từ nhỏ cha đã dạy muội trung can nghĩa đảm, chính trực thẳng thắn, đã được người ta quên mình bảo vệ, làm sao muội có thể vì tin đồn vu khống của người khác mà sợ hãi, làm ra chuyện trái lương tâm.”

“Chúng ta cũng không bạc đãi hắn, ngân lượng huynh tặng hắn đủ cho hắn dùng cả đời rồi, là hắn không muốn…”

Ngu Hoán Thần lẩm bẩm, bị khuỷu tay Ngu Tân Di huých một cái, im miệng.

Ngu Linh Tê luôn ngoan ngoãn và nghe lời, lần đầu tiên cố chấp như thế, Ngu phu nhân chỉ có thể thở dài, nháy mắt với trượng phu.

Vẻ mặt Ngu tướng quân trở lại bình thường, lộ ra nét mặt vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Không hổ là nữ nhi Ngu Uyên ta, có nghĩa khí, có trách nhiệm!”

“Phu quân, Tuế Tuế cũng không phải nam nhi, cần nghĩa khí để làm gì?” Ngu phu nhân liếc ông một cái.

“Tuế Tuế, cho phép huynh nhiều lời một câu, muội sẽ không….” Ngu Hoán Thần muốn nói lại thôi.

Ngoại hình của thiếu niên đó cực kỳ xuất sắc hài lòng, thậm chí so với Tiết Sầm còn hơn một bậc. Hắn lo lắng muội muội tâm tư đơn thuần, sẽ vì báo ân mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình.

Dù sao, Tiết Sầm mới là người phù hợp với nàng.

Ngu Linh Tê hiểu ý huynh trưởng, vội vàng lắc đầu nói: “Huynh yên tâm, muội có thể phân biệt ân tình và tình cảm nam nữ mà.”

Những ngày này, Ngu Linh Tê luôn suy nghĩ làm sao để nói cho cha và huynh biết thân phận của Ninh Ân, để thuyết phục bọn họ nâng đỡ Ninh Ân, tương lai dựa vào chỗ dựa vững chắc nhất này để tìm ra hung thủ thật sự phía sau hãm hại Ngu gia.

Nhưng “kiếp trước kiếp này” loại cớ thần thánh siêu nhiên này, gia nhân tuyệt đối khó mà tin được.

Hơn nữa bây giờ quỹ đạo vận mệnh đã lệch hướng, nàng đã thay đổi mối nguy hủy diệt của cuộc Bắc Chinh, hiện giờ mỗi ngày đều là trải nghiệm hoàn toàn mới, không thể dự đoán được chuyện sau này để làm bằng chứng.

Lúc nãy thấy cha và huynh không nhận ra Ninh Ân là Thất hoàng tử, nàng kết luận mình không có cách nào dùng lời tiên tri trọng sinh làm cớ thuyết phục bọn họ.

Nếu không trọng thần đương triều đều không thể nhận ra Hoàng tử lưu vong, lại bị mình nuôi ở khuê phòng nhận ra đón về, cho dù là chỗ Ninh Ân hay là chỗ cha và huynh, đều không thể nói rõ, chỉ làm cho sự việc trở nên rối loạn.

Tiếp theo, chỉ có thể ném ra một chút manh mối, để cha và huynh tự tra ra.

Đợi cha và huynh tra ra thân phận của Ninh Ân, có lẽ nàng đã thay đổi được tính khí máu lạnh tàn bạo của Ninh Ân, đến lúc đó lại thuyết phục cha và huynh bồi dưỡng Hoàng tử đức hạnh gặp nạn này, so với việc thuyết phục bọn họ bồi dưỡng một tên điên thô bạo dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê mím môi: “Thật ra, con đối xử với hắn như thế, ngoài sự chân thành cảm động của hắn, càng là bởi vì ánh mắt và khí chất của hắn nói cho con biết, người này tuyệt đối không phải là người bình thường.”

Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn về phía cha, đánh cược vào tài năng của hắn, nhẹ giọng nói: “Cha đã từng nói, quân Ngu gia sẽ không chôn vùi bất kỳ một nhân tài nào, không phải sao?”

“Tuế Tuế nhắc nhở như vậy, ngược lại cha nhớ ra, thiếu niên đó trông có vẻ gầy yếu, lại cực kỳ dũng cảm, khí phách cắt cổ tay lấy máu ngay cả cha thấy cũng phải cung kính nể phục.”

Ngu Tân Di khoanh tay trước ngực, cau mày nói: “Vừa rồi hắn đứng ở bậc thềm, không tự ti cũng không kiêu ngạo, khí chất tuyệt đối không phải nô bình thường có thể có.”

Bên cạnh đó, ánh mắt kiên nghị của Ngu tướng quân đã dao động.

Bấm tay chỉ vào tay vịn ghế dựa, Ngu tướng quân thở dài nói: “Nữ nhi ngoan, vậy con định sắp xếp tiểu tử đó như thế nào?”

Ngu Linh Tê không cần nghĩ ngợi, ngước mắt nói: “Thoát khỏi nô tịch, làm khách khanh, từ đó đối đãi theo lễ nghĩa.”

….

Mưa liên tiếp bốn năm ngày, buổi chiều cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, trời trong.

Toàn bộ hoa đào trong viện đều nở rộ, gió xuân thổi qua, mưa rơi tí tách, hương hoa ẩm ướt thoảng qua.

Quận chúa Thanh Bình Đường Bất Ly đã chuẩn bị hậu lễ, tự mình đến cửa xin lỗi, dẫu sao bạn tốt khuê các xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy trong chuyến vây săn ở Xuân Tiêu do nàng chủ trì lo liệu, đổi lại ai cũng sẽ áy náy tự trách không thôi.

“Tổ mẫu nổi giận, phạt ta quỳ ở từ đường, còn không cho ăn cơm, thật khó chịu!”

Vừa gặp mặt Đường Bất Ly đã càm ràm khóc lóc kể lể, ôm lấy Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, xin lỗi! Là ta quản thúc không nghiêm, hại ngươi rồi.”

“A Ly ngốc, đâu có liên can gì đến ngươi?”

Ngu Linh Tê cười lấy ra một chút da hươu và kim chỉ từ trong tay, để tránh khỏi bị đâm vào bạn tốt liều lĩnh.

“Chuyện ngựa điên, tìm ra nguyên nhân chưa?”

“Tiểu quận vương Nam Dương suýt bị thương, sao có thể không điều tra? Nói là cỏ có vấn đề, bên trong có chất độc khiến ngựa nóng nảy, theo ta thấy, chuyện này chắc là người Triệu gia làm.”

Suy nghĩ của hai người tình cờ trùng hợp, Ngu Linh Tê hỏi: “Ngươi nói sao?”

“Trận vây săn đầu tiên, Triệu gia thu hoạch cuối cùng, ngày hôm sau vây săn, ngựa của mọi người đều trúng độc khó khống chế, chỉ có Triệu gia chuyển hướng suy tàn, thu hoạch được rất nhiều. Ngoài bọn họ ra tay, còn có thể có ai khác?”

Đương Bất Ly thuận tay cầm miếng bánh lê cắn, lòng đầy căm phẫn nói: “Đáng tiếc ta không có chứng cớ, hơn nữa không biết tại sao Triệu Tu kia lại ngã từ trên ngựa xuống, đến nay còn hôn mê, Triệu Ngọc Mính lại chỉ biết khóc sướt mướt, không hỏi được bất cứ điều gì….”

Nhớ tới nghĩa huynh muội Triệu gia vẫn sừng sững trên con ngựa điên ngày đó, Ngu Linh Tê rũ hàng mi dài xuống, ánh mắt sâu hơn một chút.

Kiếp trước không quá để ý, chỉ cảm thấy tâm tư của Triệu Ngọc Mính có lẽ không đơn thuần như vẻ ngoài của nàng ta. Mà bây giờ xem ra, quả thực là như vậy.

“Không nói chuyện này nữa.”

Đường Bất Ly vỗ những mảnh vụn trên tay, cắt đứt suy nghĩ của Ngu Linh Tê: “Từ lúc vào cửa thì thấy ngươi đang khâu giày da hươu này, nhìn kiểu dáng là của nam nhân…. tặng ai vậy? Hứ, biết rồi nha, chẳng lẽ là Tiết Nhị lang?”

Đường Bất Ly nghiêng người đến, cười không đoan chính: “Hắn chính là anh hùng cứu mỹ nhân, người đã ôm ngươi từ vách đá treo leo hiểm trở lên.”

Mối nguy ở Xuân Tiêu…., dường như tất cả mọi người chỉ nhớ tới Tiết Sầm.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê khẽ mở, nhẹ nhàng cắn đứt chỉ thừa, thuận miệng cho có nói: “Lần trước săn được da hươu, cũng rảnh rảnh, luyện tập chút.”

Cũng may Đường Bất Ly cũng không phải là người tỉ mỉ, rất nhanh chuyển chủ đề: “Nửa tháng nữa chính là yến tiệc mùa xuân do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị, ngoài Vương hầu Thế tử, thái giám đích nữ chưa thành thân cũng nằm trong danh sách được mời, không biết bao nhiêu người nhân cơ hội này nhìn chằm chằm Tiết Nhị lang đây! Tuế Tuế ngươi chắc chắn phải trang điểm thật đẹp, để vượt xa họ!”

Yến tiệc mùa xuân…..

Ngu Linh Tê dừng một chút, ngược lại quên mất việc này.

Kiếp trước khi sống nhờ ở Triệu phủ, di phụ đã từng nhắc qua, yến tiệc mùa xuân này được gọi là yến hội, thật ra là vì hoàng thân quốc thích tuyển thê nạp phi. Lúc đó di phụ đã muốn đưa nàng đến yến hội để dựa vào quyền quý, chỉ vì Ngu Linh Tê không theo, lo âu quá ngược lại lâm trọng bệnh, mới miễn cưỡng từ bỏ.

Đã là tuyển thê nạp thiếp vì hoàng thân, yến hội này, nàng vẫn là không đi thì hơn.

….

Sau bữa tối, giày da hươu đã được khâu xong.

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, cho thị tỳ lui, mang theo đèn và cầm giày, một mình đi ra sau hậu viện.

Nếu sau này muốn dựa vào hắn, không thiếu được đưa ra một chút thành ý.

Phòng ở này của Ninh Ân rộng rãi hơn so với trước nhiều, cửa khép hờ, trong phòng mơ hồ lộ ra một ánh sáng vàng ấm áp.

Hắn còn chưa ngủ.

Ngu Linh Tê lặng lẽ tới, sợ đánh thức thị vệ ngủ say bên cạnh, hạ tay xuống gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Một chân vừa bước vào, nàng nâng đèn ngây người tại chỗ.

Bên cạnh bàn nến, Ninh Ân cởi y phục nửa bên trái, đang để trần ngực, cánh tay, thay thuốc băng bó cho vết thương chảy máu trên cẳng tay.

Ánh sáng ấm áp của ngọn nến chặn trên những đường cơ bắp cân đối sâu của hắn, không trắng lạnh như trước, ngược lại lộ ra sự ấm áp như ngọc.

Nếu như bỏ qua vết thương do dao chém dã man đó bên trên.

Thấy Ngu Linh Tê xông vào cửa, Ninh Ân chưa từng có chút lúng túng.

Hắn nghiêng đầu cắn một đầu băng gạc rồi thắt lại, y phục còn chưa mặc xong đã lộ ra nụ cười trước, giống như nhìn thấy nàng là chuyện cực kỳ vui, đứng lên gọi: “Tiểu thư.”

Ngu Linh Tê trở tay đóng cửa lại, hắng giọng nói: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?’

“Không đau.” Hắn lắc đầu, trong đôi mắt đen có ánh sáng mờ nhạt không thể giải thích được.

Ngu Linh Tê không nhịn được, cong khóe môi.

Đặt giày da hươu lên bàn, nàng nói thẳng: “Cho ngươi.”

Ninh Ân sờ giày da hươu, ngón tay quấn băng gạc lướt qua từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu thư làm cho ta sao?”

“Nhặt được ở trong nhà kho.”

Ngu Linh Tê không nhấc mắt, lạnh nhạt nói: “Thử xem vừa chân hay không.”

Nàng bảo Ninh Ân làm gì, Ninh Ân ngoan ngoãn làm cái đó, rất nghe lời.

Hắn thay giày, đứng dậy nhẹ nhàng đi hai bước.

“Rất vừa.”

Lúc ngẩng đầu, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn một chút, hỏi: “Nhưng tiểu thư, làm sao biết được kích thước giày của ta?”

“…” Ngu Linh Tê suýt nữa sặc.