Chương 24

Trong thư phòng phủ Hữu tướng.

Suốt một đêm, Tiết Sầm mặc áo choàng quỳ gối trên nền gạch lạnh lẽo và cứng ngắc, đối mặt với Tiết Hữu tướng đã lâm râm tóc bạc hai bên thái dương nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm, vẫn là câu nói đó: “Tổ phụ, tôn nhi muốn cưới Ngu nhị cô nương làm vợ.”

Bàn tay Tiết hữu tướng chống gậy gỗ đàn hương đỏ mượt, chòm râu khẽ nhúc nhích, không nói lời nào.

Cha Tiết đứng ở một bên trầm giọng hỏi: “Con nói cho rõ ràng, muốn cưới vị cô nương nào của Ngu gia?”

“Ngu Nhị cô nương, Nhị muội muội.” Tiết Sầm dõng dạc nói.

Cha Tiết không khỏi tức giận.

Rõ ràng người của hai nhà đã ngầm đồng ý hôn sự của hắn với Ngu Tân Di, vậy mà hắn lại muốn đoạt nữ nhân với Thái tử, đòi cưới Ngu Nhị cô nương!

“Nghịch tử!” Cha Tiết giơ cao tay hướng về nhi tử.

“Từ đã.” Tiết Hữu tướng lên tiếng, chỉ hai chữ đã làm bàn tay đang giơ trên không trung kia ngừng lại.

Cha Tiết được động viên, cuối cùng là khoanh tay lui về bên người ông, khom người nói: “Vâng, phụ thân.”

Ông cụ tóc hoa râm chống quải trượng đứng dậy. Tuy đã 60 tuổi nhưng dáng người vẫn cao thẳng, lộ ra khí chất uy nghiêm do lăn lộn trên quan trường nhiều năm.

Ông nhìn đứa cháu trai đáng tự hào nhất của mình, từ từ thở ra một hơi dài: “Con muốn cưới Ngu gia nhị cô nương cũng không phải không thể.”

“Tổ phụ.” Tiết Sầm lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt ửng đỏ xẹt qua một tia mừng rỡ.

“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thần tử, lòng trung thành và trượng nghĩa không thể đánh mất.”

Đôi mắt sâu thâm thúy của Tiết Hữu tướng nhìn về phía Tiết Sầm, dùng giọng nói khàn khàn đặc trưng mà nói: “Nếu cưới nàng, con sẽ thiếu Thái tử điện hạ một phần ân tình.”

Nghe thấy lời nói của tổ phụ như có ẩn ý gì đó, Tiết Sầm hỏi: “Ý của người là……”

“Ngu tướng quân là người đứng đầu trong các võ tướng, tay cầm trọng binh, nhưng vẫn chưa quy phục dưới trướng Đông Cung.”

Dừng một chút, Tiết Hữu tướng xoay người, nhìn bốn chữ được treo trong thư phòng “Trung nhân ngay ngắn(*)”: “Những năm gần đây, trong triều vẫn luôn có tin đồn phế trưởng lập ấu (**). Nếu như kết thân với Ngu gia, ngươi càng phải tận sức để hai nhà cùng hợp tác phụ tá Thái tử.”

(*) Trung nhân ngay ngắn: trung trong trung thành, nhân là người, ngay ngắn là tác phong chính trực, ngay thẳng. Ý ở đây có nghĩa là: người trung thành phải có tác phong làm việc ngay thẳng và chính trực.

(**) Phế trưởng lập ấu: là phế bỏ thực quyền của những quan lại đã già có chức quyền, trưng dụng người trẻ có tài năng.

Nghe vậy, Tiết Sầm ngẩn ngơ.

Hắn thông minh như thế, sao lại không nghe ra là tổ phụ muốn hắn lợi dụng việc thành thân với Ngu Linh Tê để mượn sức Ngu gia về phe Thái tử chứ.

Mọi người vẫn luôn cho rằng tổ phụ hắn thân là văn thần đứng đầu, xưa nay nghiêm nghị đạm bạc, cũng không tham gia phân tranh giữa các đảng, xem ra sự thật cũng không phải như thế.

Đây là hôn sự đã được tính kế từ trước.

Cho dù là Tiết gia hay Thái tử, bất luận là ai cưới nữ nhi của Ngu gia thì đều là vì muốn thu phục phủ tướng quân về dưới trướng Thái tử.

“Tổ phụ, theo phe Thái tử sao?” Tiết Sầm gian nan hỏi.

“Có thể nói là vậy, mà cũng có thể nói là không phải.”

Tiết Hữu tướng nói: “Nghiêm khắc để nói thì lão phu thuộc về phe bảo vệ chính thống, tôn sùng lễ giáo đạo nghĩa. Thái tử là trưởng tử ruột thịt của Hoàng thượng, là chân mệnh thiên tử trong tương lai, đây là điều mà trung quân nên ủng hộ.”

“Nhưng mà……” Nhớ lại lời cự tuyệt của Ngu Linh Tê ngày hôm qua, Tiết Sầm nắm chặt tay.

Tiết Hữu tướng nhìn về phía đứa cháu được kỳ vọng cao, nói lời nói thấm thía: “Con ngẫm lại cho tốt, nếu như có thể làm được, lão phu sẽ đáp ứng hôn sự của con với Nhị cô nương Ngu gia.”

Mười lăm phút sau.

Thời tiết thay đổi, gió âm u mang theo chút lạnh lẽo.

Tiết Sầm đẩy người hầu đang muốn đỡ hắn ra, chịu đựng cơn đau dưới đầu gối, tâm sự nặng nề mà tập tễnh trở về phòng.

Nhị muội muội hiếu thuận lại thiện lương như vậy, nếu là biết hôn sự của mình sẽ làm liên lụy đến người nhà, làm Ngu gia bị cuốn vào phân tranh mà nhà họ không muốn dây vào, nàng nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này.

Hắn không muốn giậu đổ bìm leo, cũng không tính giấu nàng bất cứ điều gì, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

Đã không còn thời gian cho hắn do dự nữa, hắn không thể nào chắp tay nhường cô nương mà mình ái mộ cô nương lại cho người khác, không nỡ nhìn nàng gả vào Đông cung.

Tiết Sầm nguyện ý ti tiện một lần, ít nhất chỉ một lần này thôi……

Ít nhất Nhị muội muội với hắn là lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần có thể cưới nàng, chỉ cần có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, còn lại đều có thể từ từ thương lượng.

Cuộc đời dài như vậy, luôn luôn sẽ có cách giải quyết.

Nghĩ vậy, Tiết Sầm liền kiên định hơn một chút, hắn cầm bút lên viết một bức thư vội vàng, hẹn Ngu Linh Tê vào giờ Dậu gặp nhau ở hồ sen Thấm Tâm đình thành Bắc.

Sau khi gấp thư lại rồi niêm phong, hắn gọi người hầu tới: “Đi, mang phong thư này đến phủ Tướng quân, đưa tới tận tay Ngu Nhị tiểu thư, đi nhanh lên!”

……

Sắc trời âm trầm, gió cuốn đi cành hồng đỏ thẫm.

Ninh Ân đã mơ một giấc mơ.

Đây là lần đầu tiên hắn không mơ thấy gϊếŧ chóc và máu tươi, mà là một mảnh sương mù mờ mịt, những gợn sóng đánh tan vũng nước ấm áp.

Khuỷu tay hắn đang ôm lấy một nữ nhân tóc đen với vòng eo tinh tế, hắn đè nàng xuống thành bể mà hôn, mà đòi hỏi.

Đôi mắt hạnh long lanh, môi nàng bị cắn đến tàn nhẫn, giữa môi răng giao hoà bật ra những âm thanh rầm rì đáng thương.

Cánh tay mềm mại như ngọc ôm lấy cổ hắn, ướŧ áŧ lại tinh tế, nàng thì thào nói: “Vương gia……”

Hắn cắn mạnh một cái như trừng phạt, liếʍ đi liếʍ lại viên châu đỏ bừng như máu kia, từ trong ao truyền đến giọng nói nguy hiểm của hắn, nói: “Ở nơi này, nên gọi ta là gì?”

“Vệ…… Vệ Thất.”

Tiếng nước chảy "ào ào", sương mù trong hồ lắc lư như gợn sóng, lộ ra một gương mặt như hoa như ngọc quen thuộc.

Ninh Ân tỉnh dậy sau một giấc mơ ngắn, hắn mở mắt ra.

Trong lối đi bí mật dưới phong chùa Kim Vân, từ trong bóng tối đen như mực đột nhiên nhảy lên hai ngọn nến quỷ dị.

Hắn bấm tay mát xa huyệt Thái Dương, không rõ vì sao mình lại mơ thấy Ngu Linh Tê, lại còn bắt nàng gọi mình bằng cái tên nực cười đó.

Mở tay ra, để đầu ngón tay đặt lên mũi ngửi nhẹ, hương thơm dịu dàng quyến rũ của nữ nhân trong mộng dường như còn lưu lại trên đầu ngón tay của hắn, ngay cả xúc cảm trơn trượt mềm mại trên da cũng….

Trong chốc lát, thế mà Ninh Ân lại cảm thấy chuyện tình sự giữa nam và nữ cũng không dơ bẩn như hắn từng nghĩ.

Chớp mắt sau đó, ý niệm này liền biến mất như sóng biển trôi đi, thay vào đó là sự thâm trầm và lạnh lẽo càng sâu hơn.

Cảm giác này đã trào lên ngay khi hắn nghe tin Ngu Linh Tê và Tiết Sầm đã đính hôn từ hôm qua. Nhớ đến hình ảnh bọn họ tương thân tương ái dưới ánh mặt trời đâm vào mắt hắn, làm hắn đau đầu suốt một đêm.

“Bệ hạ tha mạng!” Tiếng nữ nhân thê lương kêu thảm thiết kéo suy nghĩ của hắn về.

Ninh Ân nâng mí mắt, trên mặt đất âm u ẩm ướt là một nữ nhân đang quỳ một cách chật vật.

Từ bộ quần áo được cắt may tỉ mỉ trên người nàng có thể nhìn ra, đây hẳn là một cung nữ có địa vị khá cao trong cung.

Trên người nàng không có một vết thương nào cả, thế mà ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có, trên khuôn mặt trắng bệch đều là mồ hôi lạnh, giống như mới được vớt ra từ trong nước.

Tay trái Chiết Kích bọc băng gạc, trầm lặng đứng bên cạnh hắn.

Bên cạnh còn có bốn, năm tên thuộc hạ đang run rẩy.

Đại cung nữ liều mạng dập đầu, phảng phất như làm vậy có thể khiến bản thân được sống lâu hơn một chút, cầu xin nói: “Xin hãy nể tình nô tỳ từng hầu hạ bên cạnh Lệ phi nương nương cùng bệ hạ nhiều năm mà tha cho nô tỳ một mạng!”

Ninh Ân chờ nữ nhân phản bội này dập đầu xong, mới nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Lúc trước Vân Hương bán tung tích của ta cho hoàng huynh, muốn đưa ta vào chỗ chết, các ngươi có từng nghĩ tới cái tình nghĩa nhiều năm kia không?”

“Nô tỳ không dám, thật sự không dám!”

Cung nữ tên Vân Hương kia căn bản chưa từng nghĩ tới Ninh Ân có thể sống sót từ trong tay Ninh Trường Thụy, lại còn có thể trở mình quay lại báo thù, ngập ngừng nói: “Chỉ cần bệ hạ có thể tha nô tỳ một mạng, bảo nô tỳ làm gì cũng được……”

“Làm gì cũng được?” Ninh Ân hừ nhẹ, như đang ước lượng xem lời này có bao nhiêu thật giả.

Vân Hương bắt lấy cơ hội, vội vàng gật đầu như đảo tỏi: “Thỉnh bệ hạ cho nô tỳ một cơ hội lập công chuộc tội.”

Ninh Ân thưởng thức đoản đao sắc bén, híp mắt, như đang nghĩ đến điều gì đó.

“Được.” Qua một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng đáp ứng.

Hắn nâng cằm, cung nữ lập tức lấy lòng mà quỳ xuống bên cạnh hắn.

Ninh Ân cười nhạt, nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân: “Ta muốn ngươi yêu ta.”

Giống như Ngu Linh Tê yêu Tiết Sầm.

Lời vừa nói ra, thuộc hạ trong mật thất đều trố mắt nhìn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của chủ tử.

Vân Hương càng kinh sợ hơn, Thất hoàng tử đây là có ý gì?

Từ khi sNinh Ân inh ra đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt của phụ thân, sự chèn ép của huynh đệ tỷ muội, ngay cả mẹ đẻ của hắn là Lệ phi cũng chán ghét hắn.

Hắn cố chấp, hung ác, giỏi ngụy trang. Nhân sinh ngắn ngủi của hắn tràn ngập đầy rẫy bóng tối và tuyệt vọng, không có một ai yêu hắn.

Vân Hương lại chỉ biết sợ hắn, thật sự không có cách nào để yêu hắn. Nhưng nàng muốn sống, chỉ có thể căng da đầu duỗi tay, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy xiêm y vạt áo của hắn

Cầu hoan…… Có lẽ là yêu nhỉ?

Các nữ nhân trong cung đều làm vậy.

Ngay khi đôi tay kia vừa chạm vào đôi ủng da của hắn, ánh mắt Ninh Ân liền bỗng chốc lạnh xuống.

“Không phải như vậy.” Hắn lạnh lùng nói.

Tay của Ngu Linh Tê rất ấm, dù nàng có sợ hãi như thế nào thì trong mắt nàng vẫn luôn trong suốt, sạch sẽ, luôn lấp lánh ánh sáng.

Hoàn toàn không giống nữ nhân trước mắt, vừa giả dối vừa tục tĩu, ánh mắt trầm đυ.c không có một chút ánh sáng.

Chỉ có mới Ngu Linh Tê có thể, chỉ có nàng mới có ánh mắt như làn nước mùa thu.

Cuối cùng Ninh Ân cũng hiểu ra điều này.

“A!”

Vân Hương với vừa đυ.ng tới góc áo đã bị ném đi xuống mặt đất, nàng không thể tin được mà nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên thay đổi.

“Ngươi quá bẩn.” Đôi môi nhạt màu của hắn buông ra từng câu chữ lạnh lẽo.

“Bệ hạ, ta có thể.”

Con ngươi của Vân Hương rung động, run rẩy nói, “Xin bệ hạ cho nô tỳ một cơ hội……”

“Suỵt.” Ninh Ân nâng một đốt ngón tay thon dài lên ra hiệu nữ nhân im lặng.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn, ta không gϊếŧ nữ nhân.” Hắn nói.

Vân Hương sửng sốt, ngay sau đó trong mắt liền loé lên tia hy vọng.

Ngay khi nàng ta cho rằng mình đã thoát được một kiếp thì Ninh Ân lại đột nhiên dựa vào ghế cười ha hả.

Hắn cười đến l*иg ngực rung lên, nhưng trông lại không hề thô lỗ, ngược lại còn lộ ra một loại tao nhã như giễu cợt mọi thứ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có phải cho rằng ta sẽ nói như vậy đúng không?”

Âm điệu lặp lại của hắn làm vui sướиɠ trong mắt Vân Hương hoàn toàn vỡ vụn mà trở nên ảm đạm.

Nàng biết rằng mình sẽ không sống nổi, bên trong cặp mắt hấp hối kia lại tràn ra hận ý như lửa đốt.

“Sẽ không có ai yêu ngươi đâu, bệ hạ.” Giọng điệu của Vân Hương như khóc như cười mà nói ra lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian.

Giọng nàng ta the thé nói: “Ngươi chỉ có thể bị vứt bỏ, bị phản bội, bởi vì ngươi là một tên ác ma……”

Tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.

Không ai thấy rõ động tác của Ninh Ân, Vân Hương trừng lớn mắt, thân mình mềm như bông mà ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Ninh Ân đạm nhiên di chuyển lưỡi dao, nhìn vài tên thuộc hạ đang đứng xung quanh, thu liễm ý cười nói: “Ai bị Vân Hương xúi giục phản bội thì tự mình đứng ra, ta có thể tha cho hắn một mạng.”

Trong đó có hai người thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xông về phía Ninh Ân.

Cái chết của Vân Hương bọn họ đều thấy ở trong mắt, Thất hoàng tử mà thật sự chịu tha mạng mới là lạ, còn không bằng bắt lấy cơ hội xông lên!

Nhưng vừa mới bước lên một bước, trước ngực hai người đột nhiên thấy lạnh lạnh, hai thanh đoản đao đỏ như máu đã cắm vào ngực hai người, đóng đinh trên tường mật thất.

Bọn họ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng đã trở thành hai thi thể.

Ninh Ân xoa ngón tay, xoay người, trừ Chiết Kích, những người còn lại lập tức quỳ xuống, mồ hôi tuôn ra như mưa, nói: “Ty chức thề sống chết đi theo bệ hạ, trợ giúp bệ hạ hoàn thành nghiệp lớn!”

“Đứng lên. Nói sai rồi, quỳ làm cái gì?”

Ninh Ân chầm chậm nói mà xoa xoa ngón tay, “Nghiệp lớn hay nhỏ đều không quan trọng, chỉ cần các ngươi đừng làm vướng chân là được.”

Trên bậc thang chảy xuống một vũng máu đỏ thẫm, hắn nhíu mày, nâng ủng, cẩn thận mà bước qua vũng máu kia, bước chân nhẹ nhàng đi chuyển trên bậc thềm đá.

“Bệ hạ.”

Chiết Kích lưng đeo trọng kiếm đi phía sau hắn, trầm giọng nhắc nhở nói: “Trong kinh truyền ra tin đồn, nói trong buổi đi săn mùa xuân Ngu Nhị tiểu thư bị kẹt trong sơn động một ngày một đêm, cùng……”

Hắn nhìn về phía hắc y thiếu niên trước mắt, nuốt nước miếng mà nhỏ giọng nói: “Cùng dan díu với một tiện nô, có cần thuộc hạ chặn tin đồn này lại không?”

“Vì sao phải chặn?”

Thiếu niên lộ ra ý cười nhẹ nhàng, hỏi ngược lại: “Như vậy không phải càng tốt hơn sao.”

Trong mắt Chiết Kích lộ ra kinh ngạc.

Hắn còn tưởng rằng chủ tử muốn mượn hôn sự này để hành động, mà xem ra, hắn càng muốn tự mình cưới Ngu Nhị tiểu thư……

Lời Vân Hương nói trước khi chết còn văng vẳng ở bên tai.

Chiết Kích nhất thời không biết nên đồng tình với vị cô nương Ngu gia, hay là nên lo lắng cho chủ tử, hắn ta lựa chọn im miệng không nói.

Đi ra khỏi mật thất, mưa phùn hơi lạnh rơi trên mặt hắn, Ninh Ân dừng chân ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm.

“Trời mưa.” Hắn thầm thì trong lòng.

……

Ngu phủ.

Trên tay Ngu Linh Tê cầm quyển sách dựa trên giường, ngơ ngẩn nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ: “Sao đột nhiên trời lại mưa rồi?”

“Thời tiết cuối xuân thường xuyên thay đổi, trời mưa thì có gì lạ?”

Hồ Đào để trà bánh trên bàn, đi qua chỗ cửa sổ đóng lại, thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi xổm xuống trước mặt Ngu Linh Tê cười nói: “Tiểu thư, sau khi người thành thân sẽ thường trở về xem nô tỳ chứ? Hay là, người đưa nô tỳ đi cùng đi, nô tỳ sẽ nhớ người lắm.”

“Nói cái gì vậy?”

Ngu Linh Tê cũng không mắt ở, đứng dậy, thêm hai muỗng bột tiêu vào nước trà: “Thành thân với ai?”

“Tiết Nhị lang chứ ai! Hai người tình chàng ý thϊếp khó có được, tiểu thư không gả cho hắn thì gả cho ai?”

“Mọi chuyện còn chưa quyết định, không được nói bậy.”

Ngu Linh Tê lại để tách trà xuống, trong lòng có tâm sự, ngay cả ớt bột yêu thích nhất cũng uống không vô.

Hôm qua vì uyển chuyển cự tuyệt hôn sự của Đông cung mà Tiết Sầm quỳ xuống cầu thân trước mặt cha mẹ nàng. Ngu Linh Tê nghĩ có lẽ mình nên vui mừng, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy nàng và hắn là một đôi trời đất tạo nên.

Nhưng dù nàng có cảm động như thế nào vẫn không cảm nhận được chút vui vẻ nào. Trong lòng trầm lặng như gương, rốt cuộc vẫn không tìm lại được cảm giác rung động thời niên thiếu như kiếp trước.

Hôm qua lúc ở trong đình viện, Tiết Sầm đỏ mặt tỏ tình với nàng.

Nàng từng thử thuyết phục chính mình, nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cười lắc đầu: “Sầm ca ca rất tốt, nhưng ta chưa nghĩ tới chuyện thành hôn.”

Khi đó, trong mắt Tiết Sầm hiện lên vẻ kinh ngạc, càng nhiều hơn vài phần cô đơn, có lẽ là không ng ờnàng sẽ cự tuyệt.

Rất nhanh, hắn đã nghĩ thông suốt cái gì đó, ôn nhu cười nói: “Nhị muội muội còn nhỏ, chưa nghĩ tới hôn sự là bình thường. Không sao, chúng ta có thể thích ứng từ từ, chỉ cần có thể tạm thời vượt qua nguy cơ trước mắt là được.”

Ngu Linh Tê suy nghĩ một đêm.

Có lẽ nàng có thể thành hôn với Tiết Sầm , sau đó cứ tương kính như tân (***) mà vượt qua cả đời, nhưng như vậy là không công bằng với Tiết Sầm.

(***) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.

Yêu mà không bình đẳng, thì đó là tai hoạ.

Lừa ai cũng được, lại duy nhất không thể lừa Tiết Sầm, nam nhân từ kiếp trước tới kiếp này đã quỳ gối vì nàng tận hai lần, nàng cũng không thể lừa gạt lương tâm của chính mình.

“Tiểu thư không gả cho Tiết Nhị lang, chẳng lẽ thật sự muốn vào cung làm Thái tử phi?”

Hồ Đào méo miệng, tuy rằng làm Thái tử phi tôn quý, nhưng phải tranh sủng cùng với 3000 giai nhân, như vậy sẽ rất mệt đó!

Đâu giống Tiết Nhị lang, dù trong mắt hay trong lòng đều chỉ có một mình nàng.

Nghe vậy, Ngu Linh Tê còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ một phen. Giả thiết rằng mình thật sự gả vào Đông cung, tương lai sau này khi Ninh Ân hồi cung. Dựa vào ân tình hiện tại, tỷ lệ nàng có thể sống sót là bao nhiêu……

Nhưng mà, đoán không ra.

Tính tình của Ninh Ân, là một ẩn số nguy hiểm .

Đang nghĩ ngợi, người hầu ngoài cửa đưa lên một thϊếp mời, nói: “Nhị tiểu thư, quận chúa Thanh bình của Đường công phủ mời tiểu thư đến gặp, nhắn là có chuyện quan trọng cần nói.”

Ngu Linh Tê nhận thiệp, vừa mở thϊếp mời ra liền khẽ nhăn mày lại.

Sau đó như nghĩ đến cái gì, chân mày lại giãn ra, lộ ra ý cười.

Dựa vào nét bút cứng cáp trên thiệp của Đường Bất Ly cũng đủ để thể hiện ra người viết có bao nhiêu tức giận.

Đường Bất Ly nói, gần đây các quý nữ trong kinh thành có tuôn lời đồn đãi, nói Ngu Nhị tiểu thư gặp nạn trong buổi đi săn vào mùa xuân, thất thân với một tiện nô……

Nếu là truyền ra từ trong vòng nữ quyến, vậy chỉ có có thể là các gia quyến có mặt lúc đó tạo tin đồn.

Những tin đồn vớ vẩn như này hơn phân nửa đều là từ những nữ tử muốn gả vào Đông cung làm phượng hoàng, hoặc là người nào đó ngưỡng mộ Tiết Sầm thả ra.

Nhưng có lẽ là cơ hội tốt.

Ngu Linh Tê khép lại thiệp, nàng trầm tĩnh nói: “Chuẩn bị xe, đến Đường công phủ.”

Vừa mới ra cửa, liền gặp được một người đang đi nghiêng ngả dưới cơn mưa phùn.

Không biết Ninh Ân đi từ đâu về, cũng không bung dù, cả tóc cả xiêm y đều ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ bị nước mưa làm cho tái nhợt.

Hai ngày này vì chuyện làm sao để cự tuyệt hôn sự của Đông cung mà vội đến sứt đầu mẻ trán, thế mà lại quên mất hắn.

Ngu Linh Tê vừa nghĩ ngợi trong lòng, cầm lấy ô che mưa từ trong tay thị tỳ, đi về phía Ninh Ân.

“Ngươi đã đi đâu vậy?” Nàng ngừng ở trước mặt thiếu niên, cách chỉ nửa trượng mưa phùn mà như cách một khoảng mênh mông.

“Uống rượu.” Ninh Ân trả lời.

Ngu Linh Tê nhăn mũi.

Đúng thật là có một mùi rượu thoang thoảng trong không khí ẩm ướt, trừ cái này ra, còn có một cổ ẩm mốc quen thuộc được che giấu dưới mùi rượu dưới, giống như mùi của căn hầm năm xưa.

“Trời mưa to như thế này mà uống rượu cái gì?” Ngu Linh Tê nhíu mày, duỗi tay qua, thực săn sóc mà đem dù trong tay đưa tới.

Nhưng vừa rũ mắt nhìn xuống liền thấy đôi giày da hươu mà nàng tặng, nàng cảm thấy trong lòng được an ủi, lại nhịn không được mà cười nhạt.

“Ta không vui.”

Ninh Ân không có tiếp nhận cây dù kia, an tĩnh một lát, chợt nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng quân từng nói nếu ta cứ ở lại trong phủ sẽ làm hỏng thanh danh của tiểu thư.”

Hắn đứng dưới cơn mưa bụi, đôi mắt đen trầm như một chàng học sinh thành tâm đưa ra câu hỏi: “Tiểu thư cũng cảm thấy thân phận của ta thấp kém, là nỗi sỉ nhục của tiểu thư sao?”

Vấn đề này thật đúng là không thể hiểu được.

Ngu Linh Tê tức đến cười: “Nếu ta để ý những cái đó thì đã không thúc ngựa suốt đêm chạy đi tìm ngươi trở về rồi.”

Ninh Ân vẫn nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Vậy, tiểu thư sẽ phản bội ta, vứt bỏ ta sao?”

Nói gì vậy?

Nếu nói về phản bội, cũng nên là nàng hỏi hắn có phản bội nàng hay không mới đúng chứ?

Ngu Linh Tê nghi ngờ mà nhìn hắn có vẻ hơi khác thường, cẩn thận nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Sẽ không, nếu đã nhặt ngươi về, thì ngươi là trách nhiệm của ta.”

Dù sao tương lai nàng còn muốn dựa vào phần ân tình này, để hắn trở thành phù hộ lớn nhất của Ngu gia.

Ninh Ân cười, cũng không biết là vui vẻ cái gì, gật đầu nói: “Được, Vệ Thất hiểu rồi.”

Hiểu cái gì?

Không kịp nghĩ kỹ xem ý của tên nhãi này là cái gì. Ngu Linh Tê phải vội vã đi đến Đường công phủ, đưa dù đến tay Ninh Ân, thúc giục nói: “Cầm đi, lúc về nhớ thay y phục.”

Dứt lời liền xoay người, bước nhanh lên xe ngựa.

Ninh Ân cầm cây dù đứng ở tại chỗ, nhìn xe ngựa nàng từ từ biến mất trên đại lộ. Ý cười nơi đáy mắt liền lắng đọng xuống.

Một tên sai vặt xa lạ đi ngang qua hắn, chạy chậm mà đến, vừa lau nước mưa trên cằm, vừa gõ vách cửa của Ngu phủ.

Thị vệ mở cửa, gã sai vặt liền dâng lá thư từ đã được che chắn trong ngực hai tay lên, cất cao giọng nói: “Đây là thư tự tay Tiết nhị công tử nhà ta viết, rất quan trọng, làm ơn hãy giao cho quý phủ Nhị tiểu thư.”

Nhưng Ngu Linh Tê vừa mới rời phủ.

Thị vệ liền tiếp nhận thư tín, để thị tỳ gác lên án kỉ của Ngu Linh Tê, đợi nàng trở về lại xem.

Thị tỳ vừa rời khỏi cửa, bóng đen trong góc hiện lên bóng dáng một người đi tới, lấy lá thư trên án kỉ.

……

Đông cung, mưa to gió lớn.

Thái tử Ninh Đàn hất đổ đi một bàn đồ ăn ngon, đập bể hai cái ly, tức giận nói: “Ai nói nàng ấy có hôn ước cùng Tiết Sầm? Sao ta chưa từng nghe qua.”

Một người ám vệ ôm quyền bẩm báo: “Theo như ty chức điều tra, đúng là hai nhà Tiết, Ngu có hôn ước.”

Ninh Đàn càng giận hơn, Ngu Linh Tê có hôn ước với ai đều được, nhưng sao cứ phải là người của Tiết gia?

Tuy bề ngoài Tiết Hữu tướng không tham gia vào các đảng phái, nhưng trong tối lại là cánh tay trái lớn nhất của Đông cung, nhìn mặt mũi của Tiết lão gia tử, hắn ta cũng không thể quang minh chính đại xuống tay cướp lấy tôn tức (*****) của ông.

(*****) Tôn tức: cháu dâu.

Ninh Đàn đã sai người điều thăm, Ngu gia nhị cô nương đích xác là tuyệt sắc hiếm thấy trong kinh thành.

Thiên hạ không có nữ nhân nào hắn ta không chiếm được, nhưng tiểu mỹ nhân như vậy, thế nhưng lại tiện nghi cho Tiết Sầm!

Chính hắn ta cũng không nuốt nổi cục tức này, lại thấy một tên thái giám vội vàng bước đến, quỳ xuống đưa một bức thư nhăn dúm dó lêи đỉиɦ đầu nói: “Bệ hạ, nô tài vừa mới phát hiện được thứ này ở cửa Đông cung.”

Ninh Đàn đoạt lấy bức thư kia, mở ra đọc, lệ khí giữa hai chân mày càng nặng.

“Tối nay giờ Dậu, mong gặp nhau Thấm Tâm đình ở thành Bắc……”

Ninh Đàn cắn chặt cái tên Tiết Sầm trong răng, miệng phun ra mấy chữ: “Tình chàng ý thϊếp, đây là muốn cùng nhau chạy trốn sao?”

Càng nghĩ càng không cam lòng, thậm chí hắn ta còn ác độc nghĩ, nếu như Tiết Sầm biến mất khỏi thế giới này thì tốt rồi……

Hắn ta bực bội rồi dừng bước.

Ninh Đàn lẩm bẩm thầm nói: “Đúng vậy, chỉ cần Tiết Nhị lang biến mất khỏi thế giới này thì đương nhiên hôn sự không thể thực hiện được.”

Ám vệ kinh ngạc, vội ôm quyền khuyên nhủ nói: “Bệ hạ, không nên động đến người của Tiết gia……”

“Chỉ cần hành động bí mật một chút, tạo ra tai nạn ngoài ý muốn là có thể giấu được Tiết Hữu tướng rồi, phải làm đến thần không biết quỷ không hay.”

Bị cảm giác đố kỵ chiếm lấy toàn bộ đầu óc, Ninh Đàn ném bức thư lên mặt ám vệ, cả giận nói: “Mau đi!”

……

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Ngu Linh Tê chờ ở Đường công phủ đến khi mưa tạnh rồi mới về Ngu phủ.

Giờ Dậu, ráng hoàng hôn liền chiếm lấy bầu trời xanh.

Phía đông có một mảnh trăng khuyết, mưa tích tụ trên mái ngói nhỏ xuống bậc thềm làm vỡ tan ánh sáng phản xạ trên vũng nước.

Ngu Linh Tê mới vừa về phòng đã thay đổi một bộ xiêm y khác, vừa mới ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lát, liền thấy thị tỳ vào cửa nói: “Tiểu thư, buổi trưa có thư đồng của Tiết Nhị lang mang đến đây một bức thư, nói là có chuyện quan trọng, bức thư ta đã để trên án kỉ của người…… Ủa, thư đâu?”

Tiếng nói của thị tỳ dừng lại, lật đi lật lại giấy bút sách vở trên án kỉ, kinh ngạc nói: “Rõ ràng ta đã để ở đây mà.”

Ngu Linh Tê trầm tư một hồi, đoán có lẽ là Tiết Sầm tìm nàng về chuyện thành hôn.

Chuyện này cần phải sớm quyết định, kéo dài thời gian đều không tốt đối với Ngu gia hay Tiết gia.

“Đã là chuyện quan trọng thì ta tự mình tìm tới cửa xem sao.”

Ngu Linh Tê sửa sang dung nhan lại một lượt trong gương, thấy cũng không có gì thất lễ liền nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị xe ngựa cùng bái thϊếp, đi Tiết phủ.”

Đường đi đến Tiết phủ cũng không thuận lợi lắm.

Rõ ràng lộ trình chỉ mất ba mươi phút, lại bị khất cái trên đường ngăn cản, sau đó còn có xe hàng của người bán hàng trên đường bị đổ, làm ngăn chặn đường đi.

Trì hoãn không ít lộ trình, Ngu Linh Tê liền bỏ xe đi bộ.

Thật vất vả mới tới được Tiết phủ, gặp được đám tôi tớ đến chào đón mặt đầy kinh ngạc, hỏi: “Sao Nhị tiểu thư tới đây giờ này? Không phải là Nhị lang nhà ta hẹn người ở Thấm Tâm đình thành Bắc gặp nhau sao, một canh giờ trước hắn đã xuất phát rồi.”

Nhớ tới trên đường đến Tiết phủ cực kỳ không thông thuận, Ngu Linh Tê mạc danh sinh ra chút bất an.

Thành bắc, tại hồ sen Thấm Tâm đình.

Gió đêm thổi qua, nước mưa tích tụ trên lá sen lăn vài vòng, rồi rơi xuống ao, làm kinh động đến hai con cá chép đang bơi lội.

Trong bóng đêm mờ mịt, chỉ thấy Tiết Sầm cẩm y đai ngọc, khoanh tay dạo bước ở trong đình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh.

Đang chờ đến nôn nóng, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nam nhân cố tình đè thấp giọng, kêu: “Tiết Nhị lang.”

Tiết Sầm theo bản năng quay đầu lại, vừa tính hỏi người đến là ai, liền thấy một thân ảnh màu đen che mặt hiện lên, bỗng nhiên l*иg ngực đau xót.

Còn chưa phản ứng kịp, cả người hắn đã đánh bị một chưởng thật mạnh, trợn to mắt, ngửa mặt rơi vào ao sen sâu thẳm lạnh lẽo.

“Ào” một tiếng, nước bắn văng tung tóe.

Hai tên hắc y nhân đứng trên bờ liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Cứ như vậy là chết rồi sao?”

“Ngươi đè đầu hắn xuống đi, đừng để hắn nổi lên.” Một người khác thấp giọng nói.

“Phành phạch” một tiếng cánh chim bay qua, hai kẻ đang làm chuyện xấu nên lòng có quỷ lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con chim rất lớn bay xung quanh ao sen, giống như quỷ câu hồn Vô Thường đang dò xét Tiết Sầm không ngừng giãy giụa trong nước kia.

“Có người tới?”

“Lui!”

Hai hắc y nhân sợ bị ai đó nhìn thấy hiện trường, mặc kệ Tiết Sầm có chìm xuống hay không, tản ra chạy như bay.

Gần như cùng lúc đó, có một thiếu niên cao gầy đứng trên cổng nguyệt hạ.

Hắn nâng cánh tay, con chim lơ lửng trên không ngoan ngoãn hạ xuống, thu cánh đứng trên tay hắn.

“Cứu…… Cứu mạng……”

Tiếng nước trong ao rầm rì, đánh vỡ ánh trăng phản chiếu trong nước.

Ninh Ân nhàn nhã khoanh tay đứng trong đình, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn đã tìm được một góc độ rất tốt để thưởng thức dáng vẻ giãy giụa từ từ chìm xuống của Tiết Sầm.

Tiết Sầm vừa chết, hắn sẽ làm Tiết lão cáo già hợp tình hợp lý mà hoài nghi lên đầu Đông cung.

Đến lúc đó không cần hắn động thủ, hai hổ đánh nhau, quân thần phản bội, chẳng phải rất hay ho sao?

Ao sen tựa như cắn nuốt sinh mệnh, làn sóng ánh sáng làm biến dạng khuôn mặt tuấn mỹ của người thanh niên.

Trên mặt hắn lại treo lên nụ cười vui sướиɠ cực độ, phảng phất như có thể nhìn thấy được tương lai tốt đẹp thông qua ao nước.

Sau khi xác nhận xong, hắn cũng không ở lại lâu.

Hắn xoay người muốn đi, lại bỗng dưng thấy được một thân ảnh đáng lý ra không nên ở đây.

L*иg ngực Ngu Linh Tê phập phồng, khϊếp sợ mà nhìn hắn.