Chương 3. Trọng sinh

Ngu Linh Tê vừa mở mắt, về tới năm Thiên Chiêu thứ mười ba.

Một khắc cuối nàng còn lơ lửng trong mật thất của Nhϊếp Chính Vương phủ, buồn giận khủng hoảng.

Ngay sau đó hồn phách nàng mất đi ý thức, tỉnh lại trong khuê phòng ngập tràn tiếng khóc lóc ở tướng quân phủ.

Gương đồng chiếu ra khuôn mặt kiều mỹ suy yếu của nàng, hai má trắng nộn như có thể véo ra nước, tươi đẹp chỉ có ở thiếu nữ xuân thì.

Véo véo lòng bàn tay, thật đau.

Nàng đích xác đã trọng sinh về năm mười lăm tuổi.

Thẫn thờ ngắn ngủi qua đi, mừng như điên nảy lên trong lòng nàng từng hồi.

Nàng hít sâu mấy lần, chờ hai mắt mình không còn quá đỏ, đứng dậy đẩy cửa, vội vàng chạy theo phương hướng tới phòng khách.

Không oán Ninh Ân sao? Đương nhiên là oán.

Không một nắm đất không một ngôi mộ, nén hương tiền vàng gì cũng không có, trong lòng nàng còn sót lại khủng hoảng hãi hùng khi trở thành cô hồn dã quỷ, hận không thể lập tức xoay người tìm được Ninh Ân, từ trên người hắn cắn xuống một miếng thịt!

Dù sao nàng cũng là người đã từng chết qua một lần, có oán báo oán, cũng không có gì quá đáng.

Đáng tiếc, nàng không biết hiện giờ Ninh Ân đang ở phương nào.

Kiếp trước Ninh Ân chôn giấu quá khứ thật sự kỹ càng. Không ai biết 5 năm hắn bị đuổi khỏi cung rồi lưu vong tới đâu, sống thế nào.

Cái mọi người nhớ rõ chỉ có bộ dáng hắn trở về từ thây sơn huyết hải, từng bước đem thâm cung biến thành chiến trường báo thù.

Giờ khắc này Ngu Linh Tê mới nhận ra, hiểu biết của mình về Ninh Ân ít đến thảm thương.

Huống chi, trước mắt có chuyện so với tìm Ninh Ân còn quan trọng hơn!

Nàng rất rất nhớ cha nương, rất rất nhớ tướng quân phủ khi còn chưa bị hủy hoại!

Đại tướng quân phủ nguy nga, phú quý đông người, sắc thu đặc quánh là hình ảnh quen thuộc nhất trong trí nhớ.

Ngu Linh Tê hô hấp dồn dập, gương mặt ửng đỏ, hận không thể cưỡi mây đạp gió nhanh chóng chạy tới phía cha nương ôm ấp.

Mới vừa xuyên qua đình viện, từ trong phòng khách truyền đến một giọng nữ quen thuộc dịu dàng: “Khi nào khởi hành?”

Giọng nam hùng hậu trầm thấp trả lời: “10 ngày sau.”

Là cha nương!

Ngu Linh Tê vui mừng khôn xiết, nhấc váy bước lên thềm đá.

Phụ nhân trong sảnh trầm mặc một lát, oán trách nói: “…… Phu quân nhất định phải lãnh chỉ xuất chinh lúc này sao? Đại nữ nhi không ở nhà, Tuế Tuế còn bệnh. Thϊếp thân một thân một mình, chống đỡ thế nào?”

Nam nhân trấn an nói: “Thánh Thượng đã hạ khẩu dụ, há có thể kháng chỉ bất tuân? Chỉ là đánh một trận nhỏ mà thôi, phu nhân không cần lo lắng.”

Phảng phất như bị một chậu nước lạnh tạt đầu, Ngu Linh Tê sững sờ ngoài cửa.

Nàng suýt nữa đã quên, mùa thu năm Thiên Chiêu thứ mười ba a cha cùng huynh trưởng phụng mệnh Bắc chinh, bị kẻ gian hãm hại, nuốt hận chết trận.

Tính tính thời gian, chuyện cha nương vừa bàn…… tám phần chính là việc này.

Trái tim nhảy nhót vui vẻ còn chưa kịp bay lên đủ cao liền gãy cánh rơi xuống vực sâu.

Bắc chinh chuyến này là ngọn nguồn của hết thảy tai họa.

Nếu a cha và a huynh không lãnh quân Bắc chinh, Ngu gia cũng sẽ không xuống dốc, nàng cũng sẽ không trở thành tiểu cô nương mồ côi chịu đủ khinh nhục, chết không rõ ràng trên giường Ninh Ân……

“Tuế Tuế, bệnh con vừa khởi sắc, sao lại chạy ra hứng gió thế này?” Phụ nhân phát hiện nàng đứng ngoài cửa, vội buông việc trong tay đứng dậy.

Nhũ danh quen thuộc, an ủi nội tâm xao động của nàng.

Vì nàng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, uống bao nhiêu thuốc cũng không tốt lên, mẫu thân liền đi chùa Từ An cầu hai chữ này cho nàng, mong nàng “Tuế Tuế trường an.”

*Năm này qua năm khác, bình bình an an.

“Nương!” Ngu Linh Tê xúc động, ôm chặt phụ nhân nhỏ yếu mà dịu dàng trước mặt.

Hết thảy dường như trần ai lạc định.

* mọi chuyện đã xong xuôi ổn định

“Làm sao vậy, Tuế Tuế?” Ngu phu nhân xoa xoa lưng nàng, chỉ nghĩ nàng đang làm nũng.

“Chính là…… nhớ nươngg.” Ngu Linh Tê lắc lắc đầu, kiếp trước đủ chuyện nghẹn ở trong miệng, lại không cách nào kể ra thành lời.

Mọi chuyện cũng đã qua rồi, nàng không nỡ để nương đau lòng.

Ngu Linh Tê nhìn về nam nhân cao lớn đang đi tới phía mình, hốc mắt nóng lên: “A cha.”

A cha vẫn y như trong trí nhớ của nàng, khuôn mặt thô ráp, thái dương điểm sương, đằng trước quan bào thêu sư tử uy phong lẫm lẫm.

Mà phía sau ông, trưởng tử Ngu Hoán Thần mặc quân phục màu thiên thanh thắt gọn ở tay áo, mày kiếm mắt sáng, ôm cánh tay nhìn muội muội cười: “Bị bệnh một hồi, sao muội lại trở nên ngốc ngốc thế này?”

Đây là hai trụ cột của Ngu gia, mái hiên tránh mưa tránh gió của Ngu Linh Tê:333

Tầm mắt Ngu Linh Tê dừng trên ngón trỏ của a cha, chiếc nhẫn đầu thú tượng trưng cho vinh nhục gia tộc dưới ánh nến rực rỡ lấp lánh.

Kiếp trước mẫu thân giao nhẫn cho nàng, dặn dò nàng nhất định phải sống thật tốt, nhưng nàng không làm được……

Đời này, nàng nhất định phải bù đắp mọi nuối tiếc kiếp trước chưa thực hiện được.

Ngu Linh Tê lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: “A cha, huynh trưởng, hai người không lãnh quân Bắc chinh được không?”

Ngu tướng quân mắt hổ hàm chứa nhu tình, dỗ dành nàng: “Không được đâu, nữ nhi ngoan.”

Ngu Hoán Thần tựa bên cửa sổ chà lau bội kiếm, cất cao giọng nói: “Thánh Thượng chọn tướng, là tín nhiệm Ngu gia, há có thể nói không đi là không đi?”

Ngu Linh Tê tiến lên một bước, khó nén sốt ruột: “Nhỡ chuyến này có trá thì sao? Trong triều võ tướng không ít, Hoàng Thượng cố tình gọi a cha và a huynh, tiểu chiến mà thôi, cần cả đôi phụ tử hai đại tướng quân Ngu gia cùng xuất chinh sao?”

Ngu tướng quân nghe xong liền cười.

Ông nâng bàn tay to thô ráp, sờ sờ búi tóc cô nương gia của tiểu nữ nhi: “Nữ nhi ngoan, con còn nhỏ, còn không hiểu. Quốc thái rồi mới có thể dân an, a cha là võ tướng, há có thể làm hạng người tham sống sợ chết?”

Nghe được lời đáp trong dự kiến, Ngu Linh Tê đáy lòng trầm xuống, ướt đỏ hốc mắt.

Cha huynh cả đời sát phạt, không tin quỷ thần, không sợ đạo tặc. Dù cho nàng có nói chuyện trọng sinh ra, a cha và huynh trưởng cũng vẫn sẽ lựa chọn bắc thượng xuất chinh.

Bọn họ chính là người như vậy, trung can nghĩa đảm, coi quân lệnh là trời. T^THuống chi, kiếp trước Ngu Linh Tê chưa kịp tra ra phản đồ bên người a cha là ai đã đi đời nhà ma.

Nàng nghĩ không ra lý do có thể khiến cha huynh tin tưởng.

Hít sâu một hơi, Ngu Linh Tê bóp ngón tay, ngẩng đầu cười: “Nữ nhi đã biết. Vậy, mọi người bảo trọng.”

Ngu tướng quân yêu thương nói: “Trở về nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể, chờ a cha chiến thắng trở về.”

Ngu Linh Tê kiều thanh nói “Vâng”, phúc lễ cáo lui.

Vừa rời phòng khách, ý cười trong mắt nàng tiêu tán, hóa thành ưu sầu.