Chương 37

Khác ở chỗ nào, Ngu Linh Tê lại không nói nên lời.

Nảng chỉ biết lúc đi từ phòng thiền ra tới đường mòn dài cạnh rừng trúc, nàng cũng không thể nhìn thẳng vào chỗ vạt áo

đậm màu bị thấm ướt của Ninh Ân.

Vô cùng may mắn là ngày ấy trời mưa, mưa phùn bay nghiêng làm quần áo ướt nhẹp, ngược lại cũng sẽ không làm người ta nghi ngờ.

Ninh Ân nói độc còn phát tác một lần nữa.

Hai lần trước đã muốn nửa cái mạng, lần thứ ba còn không biết sẽ lăn lộn thành cái dạng gì... Hay là lại muốn đi tìm hán?

Kiếp trước làm chim trong l*иg hai năm, Ngu Linh Tê thật sự quý trọng sinh mệnh, ngược lại cũng không để ý trói buộc của lễ giáo thế tục.

Nàng chỉ không cam lòng khuất phục công hiệu của thuốc, giẫm lên vết xe đổ.

Kiếp trước lấy sắc thờ người là bất đắc dĩ, đời này không

thanh bạch lại pha trộn ở bên nhau lại tính là chuyện gì?

Nghĩ đến việc này, Ngu Linh Tê trấn tĩnh nói: “Hồ Đào, ngươi đi lấy cho ta mấy vị thuốc hạ hỏa trừ hanh, nấu lên thanh nhiệt giải độc, càng nhiều càng tốt.”

Hồ Đào cầm lược, chớp mắt nói: “Tiểu thư thấy chỗ nào không thoải mái sao? Là thuốc đều có ba phần độc, không thể uống bừa bãi.”

“Gần đây trời nóng, lòng ta khô nóng khó an, cần phải hạ hỏa.”

Ngu Linh Tê tùy tiện bịa một cái lý do, tuy không biết thuốc giải nhưng có chút ít còn hơn không.

Hồ Đào bỏ lược xuống đi ra ngoài, chưa đến một chén trà nhỏ lại quay về.

“Tiểu thư, biểu cô nương Triệu phủ tới, nói là muốn gặp tiểu thư.”

Hồ Đào xin ý kiến nói: “Đại tiểu thư còn đang giương đạo che chắn ở bên ngoài, để cho nô tỳ đến hỏi tiểu thư là muốn trói nàng ta tới để tạ tội với tiểu thư, hay là trực tiếp lăng trì?”

Triệu Ngọc Minh?

Sắc mặt Ngu Linh Tê trầm xuống, nàng còn chưa tìm nàng ta tính số đâu, ngược lại nàng ta lại tự đưa tới cửa.

Trước cửa phủ, Ngu Tân Di trực tiếp ngồi ở bậc thang trước cửa, cầm theo bội đao chống ở trên mặt đất.

Phía sau Ngu Tân Di là hai hàng thị vệ, tay cầm đao và dây

thừng.

Triệu Ngọc Minh bị khí thế của nàng ấy làm cho sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, nghiễm nhiên lại là bộ dáng mong manh yếu đuối. Nhìn thấy Ngu Linh Tê đi ra, đôi mắt Triệu Ngọc Minh sáng lên, nhỏ giọng nói: “Linh Tê biểu muội...”

Ngu Linh Tế vừa nghe được thanh âm làm ra vẻ nhu nhược của nàng ta liền cảm thấy ghê tởm.

“Tuế Tuế, muội đi ra làm gì?”

Ngu Tân Di đứng dậy ngăn ở trước người muội muội, nói giọng lạnh nhạt: “Không cần muội ra mặt, để tỷ xử trí nàng ta thay muội.”

Ngu Linh Tê bình tĩnh mà liếc nhìn Triệu Ngọc Minh một cái mới nói: “Tỷ, muội có lời muốn hỏi nàng ta.

Đi đến nhà thủy tạ, Ngu Linh Tê lập tức ngồi xuống, cũng không tiếp đón Triệu Ngọc Minh.

Triệu Ngọc Mính xấu hổ đứng ở một bên, kêu một tiếng: “Linh Tê biểu muội, ta biết giữa hai chúng ta có rất nhiều hiểu lầm...”

“Hiểu lầm?”

Ngu Linh Tê liếc nàng ta một cái: “Trong Xuân Tiêu, ngựa của tất cả mọi người đều trúng độc phát điên, chỉ có Triệu Tu sốt ruột muốn thắng là không có việc gì, đây là hiểu lầm sao?”

Triệu Ngọc Minh mở miệng muốn giải thích, Ngu Linh Tê lại không cho nàng ta cơ hội: “Trong tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa Đức Dương, ta vô cùng cẩn thận lại vẫn trúng chiêu ngất đi, rơi vào tay Triệu Tu, đây cũng là hiểu lầm sao?”

“Là cung nữ nhận nhầm muội thành ta mới đưa muội ra khỏi phủ Công chúa, thật sự không liên quan đến ta.”

Triệu Ngọc Minh lã chã chực khóc: “Ta là chịu tội thay muội mới bị Thái tử... Ta cũng là người bị hại, sao biểu muội có thể trách ta như thế?”

Nghe nàng ta đổi trắng thay đen, Ngu Linh Tê quả thật muốn bật cười.

Nàng không rõ sao kiếp trước chính mình lại không nhìn ra, Triệu Ngọc Minh là loại người độc địa trong ngoài không đồng nhất như thế này?

“Ngươi biết ta thích chua cay, cũng biết trong tiệc sinh nhật, người duy nhất ta không đề phòng là Tiết Sầm. Ngày ấy trong tiệc sinh nhật Trưởng công chúa, ta thấy ngươi quấn lấy Tiết Sầm nói chuyện một hồi lâu.”

Ngu Linh Tê đứng lên, áp sát Triệu Ngọc Mính nói: “Còn muốn ta nói rõ ràng hơn một chút không? Tiết Sầm luôn mang theo quả mơ ngâm muối tiêu bên người, khi đó bị ngươi đánh tráo đúng không?”