Chương 4. Đừng nhìn, vẫn còn sống đấy!

Đêm thu, ngọn đèn dầu rã rời.

Ngu Linh Tê khoác áo dựa người trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Cảnh tượng thảm thiết đỡ quan nhập kinh(quan tài) vẫn còn rõ ràng khắc sâu, nàng không thể trơ mắt mặc kệ cha huynh lãnh chỉ xuất chinh.

Nàng thân kiều thể nhược, không có thân thủ lợi hại như a huynh a tỷ, không thể lên chiến trường hộ tống mọi người.

Việc duy nhất nàng có thể làm là ngăn cản phụ huynh đi vào bẫy rập kẻ gian.

Nên làm cái gì bây giờ?

Làm thế nào có thể khiến a cha a huynh thuận lý thành chương mà chối từ bắc chinh, cũng không làm hoàng đế trách tội?

Ngu Linh Tê chỉ hận chính mình không giỏi mưu kế, nếu là Ninh Ân chắc chắn có trăm ngàn biện pháp……

Phi phi! Sao lại nghĩ tới kẻ điên kia?

Nàng vỗ vỗ gương mặt: Ngu Linh Tê à Ngu Linh Tê, ngươi quên kết cục kiếp trước rồi ?

“Tiểu thư, đêm đã khuya, nhanh chóng ăn một chút rồi rửa mặt đi ngủ thôi.”

Hồ Đào bưng canh gà hầm vào, còn tri kỷ mà chuẩn bị một đĩa hình lá sen đựng đầy bột ớt, mùi hương nồng đậm xông vào mũi.

Nhìn thấy gia vị quen thuộc, Ngu Linh Tê cảm thấy một trận chua xót.

Nàng thân thể yếu ớt lại có một sở thích kỳ quái: vô cùng thích ăn cay, bất luận ăn gì uống gì đều thích thả thêm bột ớt.

Đời trước khi vừa vào Nhϊếp Chính Vương phủ, Ninh Ân kêu nàng châm trà, nàng theo thói quen thả một nắm bột ớt vào……

Hậu quả có thể đoán rồi, Ninh Ân cay đến khóe mắt phiếm hồng, lạnh lùng cười ném cả nàng và trà ra ngoài điện.

Kể từ đó, trong vương phủ không moi ra nổi chút tung tích của bột ớt, mỗi ngày ăn canh suông cơm đạm, ăn đến Ngu Linh Tê nghẹn khuất vô cùng.

Nhưng hiện tại, kẻ điên kia không quản được mình. ^_^

Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ, gạt cả nửa đĩa bột ớt vào bát,uống một hơi cạn sạch rồi đặt chén sứ trống không màu ngọc bích lên trường kỷ.

Cay xè qua đi, ấm áp quen thuộc lan tràn khắp người.

Hô, sảng khoái!

Ngu Linh Tê cảm giác đầu óc hỗn độn tỉnh táo thêm không ít, định đổ nốt nửa đĩa bột ớt vào canh gà.

Vừa định uống tiếp lại bị Hồ Đào đè lại cánh tay khuyên nhủ: “Tiểu thư ăn ít cay một chút, lát nữa còn phải uống thuốc nữa.”

Ngu Linh Tê lúc này mới nhớ tới, nàng mười lăm tuổi là một cái ấm sắc thuốc chính hiệu, cả ngày trừ ngồi một chỗ uống thuốc thì đâu cũng không đi, chỉ phải hậm hực từ bỏ.

Trong đầu linh quang thoáng hiện, Ngu Linh Tê bỗng ngồi thẳng người lên.

Thuốc……

Đúng rồi, sao nàng không nghĩ ra ta? Còn có biện pháp này!

Kiếp trước mới vừa vào vương phủ, có một thời gian Ninh Ân cực kỳ thích điều chế “đ-ộ-c d-ư-ợ-c”.

Hắn ở trong thiên điện mân mê xà trùng độc thảo, Ngu Linh Tê nơm nớp lo sợ ở bên cạnh bưng trà, lúc viết phương thuốc cũng không tránh nàng.

Trong đó có một bộ phương thuốc độc tính rất kỳ quái, người uống sẽ có triệu chứng như mắc phong hàn, cả người vô lực, hô hấp cũng mỏng manh như sắp chầu trời, vài ngày liền không xuống giường nổi.

Nhưng mà, sẽ không nguy hiểm tính mạng ——

Ngu Linh Tê chắc chắn như vậy vì Ninh Ân đã từng bắt nàng thử thuốc cho hắn, lần đó nàng bị bắt uống chén thuốc này.

Khi đó sau khi uống xong chén thuốc, sức lực như dần bị rút cạn. Nàng nghĩ mình không sống nổi, hồng mắt đáng thương hề hề bò lên giường, nằm ngửa chờ chết.

Cũng không biết là phương thuốc này chưa nghiên cứu thành công hay do gì, nàng hôn hôn trầm trầm ngủ bảy tám ngày, tỉnh lại liền thấy Ninh Ân nhàn nhã nhìn nàng, chống huyệt Thái Dương cười: “Đừng nhìn, vẫn còn sống đấy.”

Ngu Linh Tê không những chết không thành, ngược lại nhân họa đắc phúc (tưởng gặp họa lại hóa gặp may), sau mấy ngày ngủ (đến trương mắt) thì thần thanh khí sảng, suốt một năm sau cũng không tái phát bệnh cũ.

Nếu a cha và a huynh uống bát thuốc này, nhất định có thể man thiên quá hải (mượn việc này che giấu điều gì), cáo bệnh tránh đi bắc chinh!

Tựa như mở ra ánh sáng giữa trời u, Ngu Linh Tê kích động không thôi.

Nàng vội vàng khoác áo xuống giường, phân phó thị tỳ: “Hồ Đào, chuẩn bị giấy bút! Mau!”

Ngu Linh Tê cảm thấy thật may mắn mình có bản lĩnh xem qua là nhớ. Trong thời gian không đến một chén trà nhỏ, nàng đã liệt kê ra hết hơn hai mươi vị dược liệu của phương thuốc kia.

Phụ thân là người chính trực, ngày thường khinh thường nhất là giở trò bịp bợm. Nếu ông biết bát thuốc này là để trốn việc lãnh binh bình loạn, nhất định không chịu uống.

Ngu Linh Tê không dám để lộ ra, chỉ chọn hai thị tỳ tin được ngựa không ngừng vó xuất môn tìm mua dược liệu.

Tốn mất hai ngày, dược liệu cơ bản kiếm đủ rồi, chỉ còn “Cửu U hương” vật trân quý đến độ nào, hạ nhân chạy khắp toàn bộ kinh thành cũng tìm không ra.

Trong khuê phòng, ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống, biến mất bên rìa cửa sổ.

Chưởng quầy đại phu đều nói chưa từng gặp qua Cửu U hương, chẳng lẽ mình nhớ lầm sao?

“Không có khả năng nhớ lầm nha.”

Ngu Linh Tê cẩn thận thẩm tra đối chiếu phương thuốc, tiện tay cầm một khối điểm tâm chấm lên bột ớt, đưa vào trong miệng.

Cửu U hương là thuốc dẫn Ninh Ân đặt bút viết trước tiên, nàng nhỡ kỹ.

Nếu kiếp trước Ninh Ân có thể tìm được vị dược này, vậy nàng nhất định cũng có thể tìm tới tay.

Chỉ là, rốt cuộc đi đâu tìm đây?

Đang nghĩ ngợi tới, chợt nghe hạ nhân tới báo: “Tiểu thư, Thanh Bình hương quân của Đường Công phủ tới.”

Ngu Linh Tê sửng sốt trong chốc lát mới nhớ ra Thanh Bình hương quân là ai.

Còn chưa kịp đứng dậy đã thấy thiếu nữ một thân hồng y nhung trang đi tới, thanh thúy gọi nàng: “Tuế Tuế, nghe nói ngươi lại bị bệnh, khỏe hơn chút nào chưa?”

Gặp lại bóng dáng anh tư táp sảng, ký ức xa xăm trùng trùng điệp điệp hiện lên trong óc, vừa khớp với thiếu nữ trước mắt.

Cháu gái độc đinh của Đường Công phủ Đường Bất Ly, rõ ràng là thiếu nữ ngời ngời lại mang tên một nam hài, là khuê mật của Ngu Linh Tê.

Đời trước Ngu gia tuyệt hậu, Ngu Linh Tê sống nhờ phủ đệ của dượng, chặt đứt liên hệ với bên ngoài, Đường Bất Ly viết thư trấn an nàng.

Chỉ là sau khi Đường lão phu nhân đi về cõi tiên, Đường Bất Ly không cha không mẹ trở thành bé gái mồ côi, không lâu sau gả làm vợ người. Đến tận khi Ngu Linh Tê chết cũng chưa gặp lại nàng ấy lần nào.

“Ngươi đang nghĩ cái gì thế?”

Đường Bất Ly tính tình tự nhiên hào sảng, đĩnh đạc cầm lên phương thuốc Ngu Linh Tê đặt trên bàn, nhìn nhìn nói, “Cửu U hương? Ngươi khoanh tròn vị dược này làm chi?”

Có ký ức kiếp trước, Ngu Linh Tê tin tưởng nàng, dựa vào án kỉ thở dài: “Ta cần gấp dược liệu này để cứu người, nhưng các y quán dược quán lớn trong kinh thành đều nói không biết tung tích nó, dù ra giá cao cũng không ai bán, tìm mãi vẫn chưa thấy.”

“Quý hiếm như vậy?”

Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Bất Ly chớp mắt, chống án kỉ nói: “Có một nơi có lẽ có, chỉ là……”

Ngu Linh Tê ánh mắt sáng lên: “Chỉ là cái gì?”

Đường Bất Ly vuốt cằm, đánh giá trên dưới dáng người kiều mỹ yểu điệu của Ngu Linh Tê, thần thần bí bí nói: “Chỉ là nơi đó, không phải chỗ mà kiều kiều nương tử như ngươi có thể đi.”

Ngu Linh Tê hứng thú: “Nơi nào?”

Đường Bất Ly hừ cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, ghé bên tai Ngu Linh Tê thì thầm: “Dục Giới Tiên, hữu cầu tất ứng.”

Nghe thấy ba chữ này, Ngu Linh Tê ngẩn người.

Dưới lòng kinh thành Lạc Dương có một hầm ngầm tiêu vàng đốt bạc, đèn dầu ngày đêm không tắt.

Đó là nơi ánh mặt trời chiếu không tới, mạng người rẻ mạt như kiến hôi, tràn ngập ca vũ hoa lệ thanh sắc, quyết đấu huyết tinh chém gϊếŧ, và giao dịch chợ đen không thể lộ ra ánh sáng.

Cho dù Ngu Linh Tê được cưng chiều như nâng trứng hứng hoa, người nhà cũng không cho phép nàng tới gần Dục Giới Tiên.

Bởi vì người sống ở nơi đó, đều không dính dáng đến hai chữ thiện nhân.