Chương 51

Lương thực cứu trợ thiên tai đều biến thành vỏ trấu?

"Sao lại như vậy?"

Ngu Linh Tệ vốn nghĩ rằng huynh trưởng chỉ bị thương hoặc gặp phải thổ phỉ, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy: "Trước khi khởi hành không kiểm tra hay sao?"

"Sao lại không kiểm tra cơ chứ? Ngu Hoán Thần không có ngốc, hắn đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần trước khi xuất phát, lương thực cứu trợ không có gì bất thường, tuy nhiên khi đến huyện Lạc Châu mới phát hiện ra lương thực đã bị người khác đánh tráo từ lúc nào không hay. Sau chuyện này, chắc chắn là có người vu oan hãm hại!"

Vừa dứt lời, Ngu Tân Di nhìn chằm chằm muội muội còn chưa trưởng thành của mình, nghiêm túc nói: "Tuế Tuế, nương còn chưa khỏi bệnh không thể chịu thêm đả kích. Chúng ta không được để nương biết chuyện này, chỉ chúng ta.

"Muội biết phải làm gì, tỷ tỷ. Nếu thật sự có người muốn vu oan hãm hại, nhất định là người quyền cao chức trọng trong triều mới có thể làm ra thủ đoạn như vậy. Nếu võ tướng tham ô lương thực cứu trợ chính là tội lớn mưu phản, mà số lượng thực nhiều như thế này, nhất định sẽ bị cách chức, tịch thu gia sản."

Ngu Linh Tê nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ tinh thần hết sức bình tĩnh, nói: "Chúng ta không thể để tin tức rò rỉ ra ngoài, cũng không thể báo sự thật lên Hoàng thượng, nếu không những người có ý đồ xấu sẽ nhận cơ hội khıêυ khí©h, nói bóng gió làm Hoàng thượng nổi giận đến lúc đó huynh trưởng sẽ bị khép vào tội danh tham ô lương thực cứu trợ."

"Đúng là như vậy."

Thấy đầu óc bình tĩnh của muội muội, Ngu Tân Di cảm thấy an tâm hơn một chút: "Hiện tại, tỷ phải quay trở lại hoàng cung làm nhiệm vụ, trở về tỷ sẽ bí mật liên lạc với muội sau, muội ở nhà với nương, đừng tự ý hành động một mình."

Ngu Linh Tê gật đầu: "Muội biết rồi."

Sau khi tiễn Ngu Tân Di đi, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy Ngu phu nhân đẩy cửa bước vào, trong lòng lo lắng nói: "Tuế Tuế, vừa rồi tỷ tỷ của con vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"

Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, đứng dậy nở nụ cười nói: "Không có gì, tỷ tỷ đánh rơi đồ nên quay lại lấy."

Đôi mắt nàng trong suốt, giả vờ bình thường bước lên đỡ Ngu phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Trời sắp mưa, nương không được ra gió, mau quay về phòng nghỉ ngơi. Con xoa bóp vai cho người nhé?"

Ngu phu nhân nhướng mày, dịu dàng nói: "Được. Nếu tỷ tỷ con cẩn thận bằng một nửa của con, nương đã hài lòng lắm rồi."

Ngu Linh Tê mím môi cười, nhìn bầu trời u ám bên ngoài.

Mây đen kéo đầy trời, mưa gió sắp đến.

Dậu Chính, người hầu treo một cây đèn l*иg cán dài, Ngu Linh Tê và nương cùng ngồi ăn cơm tối sau đó Ngu phu nhân đi nghỉ ngơi, cuối cùng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Ngu Tân Di trở về phủ.

Ngay lập tức, Ngu Linh Tê đứng dậy và hỏi: "Sao rồi?"

Sắc mặt Ngu Tân Di còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, nàng ấy cởϊ áσ choàng bị mưa làm ướt ra, lắc đầu.

Trái tim của Ngu Linh Tê như bị ngâm trong nước mưa, lạnh lẽo, chùng xuống.

"Cha đâu?" Nàng hỏi.

Đó là tất cả của Ngu Linh Tê, chỉ cần có cha ở đây, Ngu gia sẽ không suy sụp đến mức này.

Ngu Tân Di nói: "Cha bị bệnh, đang vội vàng quay về Lạc Châu để ổn định tình hình."

Ngu Linh Tê có một tia hy vọng: "Chỉ cần trước khi triều đình phát hiện, chúng ta bù vào số lương thực bị mất thì mọi chuyện sẽ ổn."

"Không kịp nữa rồi, Tuế Tuế."

Ngu Tân Di hít một hơi thật sâu, nói ra tình hình nghiêm trọng lúc này: "Triều đình đã phái sứ giả chạy suốt đêm đến bốn huyện của Lạc Châu với lý do ổn định lòng dân. Chậm nhất trưa ngày mai, nếu không thu gom được bốn nghìn năm trăm tấn lương thực thì cả cha và Ngu Hoán Thần đều sẽ mất mạng."

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi.

Hoàng thượng cũng không biết lương thực cứu trợ xảy ra vấn đề, vì sao lại sốt ruột phái sứ giả đi như vậy?

Chẳng lẽ có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa, dồn Ngu gia vào chỗ chết?

"Tỷ tỷ, sứ giả là vị đại nhân nào?" Ngu Linh Tê hỏi.

Ngu Tân Di vì nghe được tin sứ giả đã rời kinh thành, nên mới vội vàng quay về nhà, lập tức nói: "Là Hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh."

Vương Lệnh Thanh. . .

Cái tên này nghe rất quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Nhớ ra điều gì đó, Ngu Linh Tê đột nhiên nhướng mày, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, hắn ta là người của Thái tử."

Ngu Tân Di ngạc nhiên: "Tuế Tuế, sao muội biết?"